• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc tôi đang cảm thấy thắc mắc thì đột nhiên ông nội vỗ vào cằm dưới của con gà trống.

Ò ó o..

Con gà trống bỗng ngẩng đầu lên trời rồi há miệng cất tiếng gáy một cách thần kỳ.

Thường thường gà sẽ gáy vào giờ mão, tức là vào khoảng 5 giờ sáng, nói chung gà gáy thường có nghĩa là trời sắp sáng, nhưng bây giờ hình như còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến giờ mão mà.

Hơn nữa gà gáy còn là một loại phản ứng dây chuyền đặc biệt, chỉ cần có một con gà trống cất tiếng gáy thôi, là những con gà trống khác cũng sẽ gáy theo.

Quả nhiên, vào lúc con gà trống này cất tiếng gáy, ngay lập tức những con gà khác cũng cất tiếng gáy vang khắp cả làng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy bản lĩnh này của ông nội, vậy mà lại có thể khiến cho gà trống gáy trước khi đến giờ mão.

Cùng với tiếng gà gáy vang khắp cả làng, ông nội cũng lau trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó đưa con gà trống cho Vương Thủ Quân ở bên cạnh, rồi sải bước đi vào nhà.

Còn về tất cả những chuyện ông nội vừa làm, tôi cũng đã hiểu rồi, ông nội khiến cho gà trống gáy, gây ra phản ứng dây chuyền trong làng, khiến cho tất cả gà trống ở trong làng đều gáy lên theo. Điều đó sẽ khiến cho nữ thi đó có ảo giác, là trời sắp sáng rồi.

Mặc dù bây giờ nữ thi đó đã có chút sức mạnh, nhưng vẫn không dám lộ diện vào ban ngày, vì vậy khi gà trống gáy lên nữ thi đó sẽ tìm nơi để trốn, phải đợi đến khi trời tối mới lại dám xuất hiện.

Nữ thi đó nếu đã hại chết Vương Thủ Nghĩa, vậy thì chắc chắn sẽ tiếp tục đi hại người khác, bởi vì cô ta là trá thi, hơn nữa còn đặc biệt có cảm giác với hơi thở của người lúc đầu đã giết chết cô ta, nhưng người tiếp theo mà cô ta muốn hại là ai thì tôi cũng không biết.

Ông nội chỉ có thể dùng cách đó khiến cho nữ thi hiểu lầm là trời sắp sáng, để cô ta mau đi tìm chỗ để ẩn núp. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng gầm thét của ông nội truyền ra từ trong phòng, vội vàng chạy vào, liền nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc của Vương Viễn Thắng đang giải thích với những người trước đó ông ta đã gọi đến để giúp đỡ.

Nghe thấy cái chết của Vương Thủ Nghĩa có liên quan đến Vương Viễn Thắng, Vương Thủ Quân liền đấm cho anh ta một cái, mà Vương Viễn Thắng lúc này không còn ra oai được nữa.

Tôi vội vàng bước tới túm lấy Vương Thủ Quân, nói với anh ấy bây giờ cho dù có đánh chết tên này cũng không thể thay đổi được gì, hơn nữa vào thời điểm này Vương Viễn Thắng xảy ra chuyện gì, nếu anh ta thật sự lên thị trấn báo cảnh sát thì người chịu khổ cũng chỉ có Vương Thủ Quân mà thôi.

Sau khi chuyện đã rõ ràng, ông nội bảo tôi và Vương Thủ Quân lần lượt đi gọi những người này tới nhà Vương Viễn Thắng. Bây giờ, nữ thi đó đang nhằm vào những người này, vì vậy những người còn lại tạm thời không an toàn, phải đưa những người này tập trung lại một chỗ mới được.

Tôi và Vương Thủ Quân vội vàng đi thông báo cho bảy người còn lại, may mắn là, bảy người này vẫn ổn, xem ra là vẫn kịp thời thông báo cho bọn họ, chúng tôi đưa bọn họ đến nhà của Vương Viễn Thắng thì thấy ông nội đã đến trước rồi.

Mà trong làng cũng có không ít người tới, có một chiếc quan tài mới đặt ở bên cạnh, là của Vương Thủ Nghĩa. Còn những người khác, chắc là họ được gọi tới để giúp đỡ.

Trong số đó có vài người lúc trước đã được Vương Viễn Thắng gọi tới giúp đỡ, nhưng giúp được nửa đường liền chạy mất, nhưng bây giờ đông người hơn, những người đó cũng không còn sợ hãi như trước nữa.

Nhìn thấy chúng tôi quay lại, ông nội liền gọi bảy người đó vào phòng, đến khi bước ra, sắc mặt của bảy người đó có vẻ không được tốt lắm, đoán là ông nội đã nói hết mọi chuyện cho bọn họ nghe rồi.

Bây giờ Vương Thủ Nghĩa đã xảy ra chuyện rồi, bọn họ không sợ mới là lạ đấy.

Chắc chắn trong lòng bọn họ cũng đang rất lo lắng.

Làm xong tất cả những chuyện này, ông nội mới tìm tôi.

"Vô Kị, cháu đi gọi Yêu Công của cháu đến đây."

Ông nội phân phó tôi. Tôi biết Yêu Công đó, là một ông lão trong làng, ông ấy tên là Vương Lão Yêu, người trẻ tuổi bọn tôi gọi ông ấy là Yêu Công, còn tầng lớp cha chú tôi thì gọi ông ấy là Yêu Gia.

Yêu Công là một nghệ nhân trong làng, chuyên làm hình nộm, là thợ hình nộm mà người trong làng đều biết đến.

Cũng chính là những thứ đồ hàng mã dùng để thờ cúng người âm vào những ngày lễ tết. Nói ra thì việc buôn bán của Yêu Công cũng khá tốt, bởi vì tay nghề của Yêu Công rất giỏi nên không chỉ người trong làng chúng tôi, mà còn cả người ở những làng khác nữa cũng tìm đến ông.

Người như Yêu Công cũng coi như là cùng nghề với chúng tôi, vì cũng đều là ghề kiếm cơm từ người chết.

"Đi nói với ông ấy, bên này cần vài người sống, bảo ông ấy tới đây giúp đỡ một chút."

Ông nội lại dặn dò tôi lần nữa, nghe được lời của ông nội, tôi có chút khó hiểu? Cần vài người sống? Tôi biết Yêu Công chuyên làm người nộm, nhưng ông ấy có thể làm ra cả người nộm sống nữa sao? Nếu không sao lại nói là người sống chứ? Tôi cũng không hỏi nhiều, cầm đèn pin nhanh chóng đi đến nhà Yêu Công.

Lúc mới đi ra ngoài tôi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng đi được một đoạn, tôi lại thấy người hơi lạnh, điều này khiến tôi bỗng nhớ đến chuyện đã xảy ra trước đó, hình dáng của nữ thi đó, và cả cái chết của Vương Thủ Nghĩa nữa.

Không được suy nghĩ nhiều nữa, càng nghĩ lại càng thấy sợ, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, tôi liền cảm thấy hình như phía đang có thứ gì đó luôn đi theo tôi, khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Tôi vội vàng bước đi nhanh hơn, bởi vì nhà của Yêu Công ở trên sườn núi nên tôi phải đi nhanh hơn mới được, hình như ông nội có vẻ rất vội.

Vừa mới tăng tốc bước chân, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng gọi.

"Vô Kị, chờ đã."

Đây không phải là giọng của ông nội sao? Chẳng lẽ vừa rồi ông có chuyện quên không nói với tôi?

Cũng không nghĩ nhiều, tôi ngay lập tức quay người lại.

Vào khoảnh khắc tôi quay người lại, trong lòng tôi bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, trước mặt hiện ra một khuôn mặt trắng bệch, khuôn mặt đó chỉ cách tôi ba đầu ngón tay, khuôn mặt của cô ta trông có chút sưng phù. Khóe miệng dường như còn mang theo một nụ cười kỳ lạ.

Tiêu rồi?

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng tôi, vừa rồi tôi đã phạm phải một sai lầm cơ bản nhất, đó chính là đi đêm không được quay đầu lại, một khi quay đầu lại, hồn sẽ không đi.

Nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch đó lại càng trở nên âm hiểm hơn, và ngay sau đó, hai tay của nó trực tiếp bóp lấy cổ tôi.

"Tôi.. lạnh.. quá.."

Giọng nói lạnh lẽo âm u truyền ra từ miệng của ma nữ, cả người cô ta như muốn trực tiếp ôm lấy tôi, tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lúc này tôi biết ma nữ này là ai rồi.

Là một cô gái trẻ tuổi của làng chúng tôi đang đi làm thêm ở bên ngoài, số cô ta cũng rất khổ, cô ta đã chết bốn năm rồi, nghe nói là bị bạn trai bỏ rơi, còn bị lừa mất hết tiền, tức giận quá nên cắt tay tự tử trong nhà tắm.

Lúc phát hiện ra, thi thể đã trương phình thối rữa rồi.

Tôi không ngờ, tối nay tôi sẽ gặp cô ta ở đây.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hai bàn tay trên cổ mình càng lúc càng dùng sức, lúc này tôi cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực, đầu óc choáng váng, như sắp ngất đi vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK