Tôi nhíu mày nhìn bà lão trước mặt hồi lâu, tôi phát hiện ra bà lão cũng đang nhìn tôi, trên khuôn mặt nhăn nheo của bà lão cũng không có nhiều biểu cảm, thậm chí tôi cảm thấy bà lão sắp nhìn thấu cả người tôi.
"Bà rốt cuộc là ai? Đến nhà cháu làm gì?"
Tôi vẫn không nhịn được mà hỏi hết các nghi vấn trong lòng, thực ra trước đây tôi không dám hỏi vì sợ rằng bà lão là kẻ thù của ông nội, dù gì tôi thấy bà lão cũng không có ấn tượng tốt với ông nội tôi.
Nhỡ đâu hỏi vào nỗi đau bà lão, bà lão giết tôi thì sao? Thậm chí chết như thế nào tôi cũng không tưởng tượng được.
Nhưng tôi chú ý quan sát thì, mặc dù tính khí bà lão này không được tốt, nhưng tôi không cảm nhận được sát khí từ bà lão, nếu có thì cũng sẽ dễ dàng cảm nhận được.
Vì vậy mà lòng cảnh giác của tôi với bà lão vơi đi lúc nào không hay.
Nhưng tôi vừa nói xong bà lão đã hét lên.
"Tên nhóc không hiểu quy củ này, không biết người lớn được hỏi trước hay sao? Mau nói đi, nếu cháu còn không nói bà sẽ đứng dậy về luôn, đến lúc có chuyện lớn hơn nữa xảy ra thì bà cũng không có hứng thú quản nữa đâu."
Mặc dù khẩu khí của bà lão rất dữ dằn, nhưng nghe thấy những lời đó mắt tôi như sáng lên, lời nói này nghe có vẻ còn ý nghĩa khác, bà lão đến làng của chúng tôi là vì biết trong làng xảy ra chuyện sao? Bà lão đến để quản chuyện này, hiện giờ bà lão không biết cụ thể trong làng đang xảy ra chuyện gì nên muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra từ tôi.
Lúc này tôi còn có có thể không hiểu sao? Tôi vội vàng đem ghế đặt trước mặt bà lão rồi kể toàn bộ mọi nguyên nhân hậu quả một lượt.
Sau khi nói xong tôi thậm chí cảm thấy khô miệng, nhanh chóng rót cho mình một cốc nước.
Còn về phần sau, có người dùng điện thoại của Vương Viễn Thắng nhắn tin cho tôi, còn có chuyện tôi ra ngoài gặp được người áo choàng đen thì tôi đã tạm thời giấu lại. Có lúc mặc dù niềm tin rất quan trọng nhưng vẫn phải biết để lại một phần cho mình.
Nghe tôi nói xong bà lão liền trầm mặc, nghĩ một lúc rồi nhìn tôi nói: "Nghe cậu nói như vậy, xem ra chỉ cần tìm thấy hung thủ đã giết Vương Viễn Thắng là sẽ tìm được kẻ đứng sau."
Bà lão trầm ngâm một lúc hạ giọng nói, nghe xong tôi vội vã gật đầu.
"Đúng vậy, nhưng bây giờ Vương Viễn Thắng đã chết, lúc Vương Viễn Thắng chết không có ai nhìn thấy cũng không có nhân chứng, phải đi đâu mới tìm được tên hung thủ này đây?"
Nói thật, nếu tôi là thám tử trên ti vi có IQ 200, tôi sẽ dựa vào manh mối tìm ra nguyên nhân Vương Viễn Thắng chết hay thậm chí là hung thủ, nhưng vấn đề là tôi không phải.
"Hừ, còn không dễ ư? Hỏi Vương Viễn Thắng là biết."
Giọng nói nhẹ nhàng của bà lão vang lên, nhưng khi tôi nghe thấy âm thanh của bà lão, đột nhiên tôi cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên u ám.
Tôi không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, khẩu vị của là bà lão này là gì vậy? Lại còn nói muốn tìm Vương Viễn Thắng.
Xác tên Vương Viễn Thắng mấy ngày nay chắc cũng đã thối rồi, hơn nữa còn không biết xác anh ta có ở trong mộ không, dù gì đêm hôm đó tôi không thấy xác anh ta ở trong mộ.
Sau đó xác biến mất rồi, còn về nó có được chôn lại không thì tôi không rõ.
"Cậu nhóc, cháu tìm cho bà sinh thần bát tự và quần áo cũ của Vương Viễn Thắng về đây."
Sau đó bà lão nhìn tôi ra lệnh, nghe thấy lời bà lão nói tôi có chút không hiểu, bà lão có ý gì? Muốn tôi tìm sinh thần bát tự của Vương Viễn Thắng? Còn cả quần áo cũ?
Sinh thần bát tự của Vương Viễn Thắng thì tôi vẫn nhớ, dù gì hôm đó tôi cũng cùng Yêu Công lo tang lễ cho Vương Viễn Thắng, nhưng còn quần áo cũ thì phải lấy ở đâu đây?
Chẳng lẽ đi đào mộ của Vương Viễn Thắng? Điều này hiển nhiên không thực tế, còn một cách khác là đến nhà Vương Viễn Thắng tìm Lưu Hiểu Thúy để lấy, nhưng nếu chuyện tôi lấy quần áo của người chết để mọi người biết được thì phải giải thích thế nào đây?
"Bà à, bà cần những đồ này để làm gì?"
Tôi nhìn bà lão với vẻ mặt đau khổ, yêu cầu của bà lão này cũng kỳ quặc quá rồi, làm tôi rối hết cả đầu.
"Đến gọi hồn Trần Tam Cố cũng không nói cho cháu biết ư?"
Trên mặt bà lão lộ rõ vẻ không vui, nhìn thấy bà lão như vậy tôi liền trầm mặc, tính khí bà lão này thật sự không tốt, hơn nữa bà lão tức giận liền có khuôn mặt rất đáng sợ.
"Không biết thì đừng có hỏi, bảo làm gì thì làm đi, thật là mất mặt!"
Bà lão nói với vẻ rất phiền phức rồi bắt đầu di chuyển trong nhà tôi, tôi thấy bà ấy đi vào phòng bếp, vừa định đi theo hỏi gì đó liền bị quát.
"Mau đi tìm đồ đi!"
Tôi đứng sững sờ ở cửa, bà lão này, chẳng phải tôi định nói bà muốn tìm gì mà không thấy thì cháu có thể giúp hay sao?
Giờ quát tôi thế này, thật sự không biết phải nói gì.
Sau đó tôi chỉ đành cầm đèn pin ra khỏi cửa, vừa ra ngoài tôi lại quay vào trong.
"Bà à, hay là ngày mai đi?" Giờ cũng sắp hai giờ rồi, chắc Lưu Hiểu Thúy cũng đã ngủ rồi, đêm hôm gọi người ta dậy cũng thật không hay.
"Đi ngay bây giờ!"
Sau đó là hàng loạt tiếng hét khác vang lên, hay lắm, bà nói là được! Tôi chỉ đành cố gắng ra khỏi cửa, tôi thật sự sợ sẽ đụng phải con ma nữ hôm trước, giờ tôi đã bắt đầu nghi ngờ liệu ma nữ đó có phải do Yêu Công nuôi hay không.
Còn về tại sao nuôi thì, đơn giản đoán thử xem, lúc Yêu Công ra ngoài, trong phòng ông ta có bí mật gì mà tôi không biết? Nhưng để đề phòng có người lẻn vào nên ông ta đã nuôi con ma nữ đó canh nhà, tối hôm qua tôi đã tình cờ gặp rồi.
Nghĩ nghĩ thế rồi, tôi đến nhà Vương Viễn Thắng lúc nào không hay. Mặc dù có hơi ngại, nhưng nghĩ đến bà lão ở nhà, cuối cùng tôi vẫn gõ cửa.
"Thím à, đã ngủ chưa?"
"Ai đấy?"
Tôi không ngờ vừa gõ cửa đã có tiếng của Lưu Hiểu Thúy đáp lại, rất nhanh liền ra mở cửa, lúc này Lưu Hiểu Thúy đang cài cúc bộ đồ ngủ của cô ta, tôi vô tình nhìn thấy một chút màu trắng rồi vội vàng quay đầu đi.
"Cái đó, thật ngại quá, sáng mai tôi muốn lên thị trấn, tôi muốn hỏi quần áo của chú còn cái nào mới một chút không? Tôi muốn đem lên mạng bán, dù gì quần áo chú cũng là hàng hiệu, có thể bán được không ít tiền, dù gì thím cũng sẽ vứt nó đi."
Trước khi đến tôi đã nghĩ hết lời thoại, cũng không biết có thể lừa được Lưu Hiểu Thúy không.
Lúc tôi nói xong, Lưu Hiểu Thúy nhìn tôi một cái rồi nói: "Cậu đợi một chút, để tôi mang ra cho cậu chọn, tôi cũng đang định vài hôm nữa mang đi đốt toàn bộ."
Lúc Lưu Hiểu Thúy quay người vào nhà, tôi thấy rõ trên cổ và trán cô ta có chút mồ hôi.
Trời hôm nay không nóng, muốn ra mồ hôi cũng phải vận động kịch liệt một trận?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK