• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên người ở phía bên kia rõ ràng là đang cố ý ngăn cản sự tò mò của tôi, rất lâu sau người nãy cũng chưa trả lời, khiến trong lòng tôi cảm thấy thật sự ngứa ngáy như bị kiến bò vậy.

Khi tôi đang chuẩn bị gửi một tin nhắn tiếp theo thì điện thoại trong tay tôi bỗng rung lên hai lần, màn hình hiển thị có tin nhắn gửi đến, sau một lúc do dự, tôi nhanh chóng mở tin nhắn ra đọc.

Trên màn hình đang tải một hình ảnh, cảm giác này quả thật giống như một cực hình, hơn nữa mạng trong làng không được tốt lắm, mà chiếc điện thoại rách của tôi tốc độ lên mạng lại càng chậm hơn. Phải đợi đến vài phút sau, tôi mới thấy hình ảnh đang tải đến 99%, sau khi tải xong, màn hình điện thoại của tôi hiện lên một hình ảnh chụp màn hình, hình như là ảnh chụp màn hình danh bạ liên lạc của điện thoại.

Chỉ là với điện thoại của tôi thì phải phóng to màn hình lên mới nhìn rõ được.

Sau khi phóng to lên, tôi nhìn thấy dãy số ở phía trên cùng, thời gian hiển thị là vào khoảng 6 giờ chiều ngày hôm kia.

Khi tôi nhìn thấy số điện thoại này, tôi chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp thật chặt, cả người ngã ngồi trên chiếc ghế đẩu, nhìn chằm chằm dãy số điện thoại này rất lâu, tôi vẫn không ngừng lắc đầu không thể tin vào những gì đã nhìn thấy.

"Đây.. làm sao có thể?"

Dãy số điện thoại đó quá quen thuộc với tôi, bởi vì đó chính là số điện thoại của ông nội.

Cũng có nghĩa là vào chiều ngày hôm kia là ông nội gọi điện thoại bảo Vương Viễn Thắng quay về làng, sau đó Vương Viễn Thắng treo cổ tử tự vào tối hôm đó, lẽ nào cái chết của Vương Viễn Thắng có liên quan đến ông nội sao?

Tôi nhìn đi nhìn lại tấm ảnh trong điện thoại, tôi muốn tìm bằng chứng xác thực, nhưng tôi lại phát hiện ra căn bản không có ai để tôi hỏi bằng chứng, mà tên này gửi tấm ảnh cho tôi rõ ràng là muốn nói cái chết của Vương Viễn Thắng có liên quan đến ông nội. Muốn ông nội tôi xác thực lại chuyện này, nhưng điện thoại của ông nội không liên lạc được.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại gửi tin nhắn vào số điện thoại của Vương Viễn Thắng: "Anh muốn nói gì?"

"Tôi không muốn nói gì cả, tôi chỉ gửi cho cậu xem những gì mà tôi nhìn thấy thôi."

Nhìn nội dung tin nhắn gửi đến, tôi liền rơi vào trầm mặc, rốt cuộc người này có ý gì?

"Còn nữa, cậu đi theo ông cậu nhiều năm như vậy, cậu thật sự không biết phương pháp chôn cất nữ thi đó rốt cuộc là tốt hay xấu sao?"

Không đợi tôi trả lời, đối phương đã gửi tới một tin nhắn khác tới.

"Anh có ý gì hả? Phương pháp chôn cất đó của ông nội tôi không phải là vì để trấn áp cái thứ đó sao?"

Tôi cảm thấy toàn bộ chuyện này càng ngày càng có gì đó không đúng, người này đang lập kế ly gián làm tôi không nên tin ông nội, tôi cũng không biết người này có mục đích gì, nhưng ông nội có thể hại tôi sao? Đánh chết tôi cũng không tin.

"Ồ, xem ra mấy năm nay ông nội cậu không hề truyền lại cho cậu những bản lĩnh thật sự của ông ta rồi! Nếu ông ta thật sự tốt như vậy thì nữ thi đó có thể ra ngoài được sao?"

"Cậu yên tâm, tôi nói với cậu nhiều như vậy, không phải là muốn ly gián mối quan hệ giữa cậu với ông nội cậu đâu, ông ta quả thật là sẽ không hại cậu, bởi vì cậu là cháu trai của ông ta mà."

"Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông ta sẽ không đi hại người khác."

Người này liên tiếp gửi mấy tin nhắn cho tôi, khi đọc những tin nhắn này, tôi bị người ta làm cho đầu óc choáng váng luôn, rốt cuộc người này là ai? Tại sao luôn nhấn mạnh rằng ông nội tôi có vấn đề.

Bây giờ không thể liên lạc được với ông nội, khiến tôi muốn tìm hiểu rõ chuyện này cũng không có cách nào.

Nhưng mà tôi cũng thể bị người này lừa được, cho dù những gì người này nói là thật hay giả, tôi cũng không thể để người này dắt mũi được.

Nhưng nghĩ lại, người này không sợ tôi gọi điện cho ông nội để xác thực sao? Chỉ cần gọi điện cho ông nội là sẽ rõ ngay, vậy thì người này nói với tôi nhiều như vậy để làm gì?

"Có vẻ như anh rất muốn tôi nghi ngờ ông nội?" Ngón tay tôi nhảy múa trên bàn phím, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu được người này, không bằng thăm dò một chút xem rốt cuộc là người này đang muốn giở trò gì.

Sau hai phút chờ đợi, cuối cùng người này cũng trả lời lại.

"Cậu có thể gọi điện cho ông nội cậu để xác thực, nhưng tôi đoán nhiều nhất cậu cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa, bảo cậu đừng hỏi nhiều mà thôi."

"Đương nhiên cậu vẫn còn cách khác để xác thực lại chuyện này. Tối nay, tôi sẽ nghĩ cách dụ Vương Lão Yêu rời đi, sau đó cậu vào nhà của ông ta mà xem, tôi đảm bảo cậu sẽ tìm được vài thứ có thể thỏa mãn lòng tò mò của cậu."

Đọc nội dung hai tin nhắn được gửi tới liên tiếp, tôi cảm thấy hô hấp của mình trở nên gấp gáp hơn, rốt cuộc người này đang muốn làm gì?

Người này lại bảo tôi đến nhà của Yêu Công tìm chứng cứ?

Theo suy đoán lúc trước của tôi, lẽ nào Yêu Công thật sự có vấn đề? Sao ông ấy lại biết được ông nội sẽ đi lên thị trấn? Hay vốn dĩ ông ấy vẫn có liên lạc với ông nội? Bây giờ muốn chứng minh xem ông nội có vấn đề hay không, người này lại bảo tôi đến nhà của Yêu Công?

Tôi không trả lời tin nhắn của người này nữa, bây giờ tôi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Không thể liên lạc được với ông nội, cha tôi thì mất tích, lại lòi ra thêm một người đang cầm điện thoại của Vương Viễn Thắng, tôi thật sự không thể tưởng tượng được tất cả những chuyện này lại xảy ra trong ngôi làng mà tôi đã sống 20 năm, và trong 20 năm qua mọi thứ đều rất yên bình.

Một lúc sau, điện thoại của tôi lại rung lên.

"Buối tối 12 giờ, tôi sẽ dụ Vương Lão Yêu rời đi, cậu chỉ có thời gian là nửa giờ thôi, đi hay không tùy cậu."

"Cậu cũng có thể lựa chọn không bao giờ biết sự thật."

Đây là hai tin nhắn cuối cùng, sau khi nhận được thì điện thoại của tôi lại chìm trong im lặng không rung lên nữa. Cứ nửa tiếng, thậm chí là mười phút tôi lại gọi điện cho ông nội một lần, mặc dù điện thoại liên tục báo không thể kết nối được.

Phù..

Nghe giọng nói của tổng đài phát ra từ điện thoại, tôi cúp điện thoại, rồi sau đó hít một hơi thật sâu.

Ngửa đầu tựa vào thành ghế. Rốt cuộc tôi nên làm thế nào đây?

Bây giờ tôi thật sự cảm thấy luống cuống không biết nên làm gì, theo ý của người mặc áo choàng đen đang cầm điện thoại của Vương Viễn Thắng đã cứu tôi đêm qua, thì người mặc áo đen cùng phe với nữ thi đó, lẽ nào là Yêu Công?

Đây là suy đoán dựa theo những tin nhắn đó, tôi cảm giác dường như tên đó đang ám chỉ Yêu Công và ông nội cùng một phe với nhau.

"Kệ mẹ người này đi, tối nay đi xem xem, rốt cuộc là có thứ gì mà mình chưa được biết."

Suy nghĩ nửa tiếng đồng hồ, trong lòng tôi liền trở nên kiên định, trong mắt lóe lên một tia quyết tâm, mặc dù người này có ý muốn dụ tôi đến nhà Yêu Công, nhưng người này nói không sai, nếu tôi không đi, e rằng tôi sẽ không bao giờ biết được sự thật.

Buổi trưa trôi qua tương đối nhanh, khi màn đêm buông xuống, trong lòng tôi không khỏi có chút căng thẳng, rút kinh nghiệm của đêm qua, tôi cài lại điện thoại thành chế độ rung, nếu không đến lúc đó tự dưng điện thoại kêu lên thì sẽ bị người khác phát hiện.

Không vội vàng như tối qua, lần này tôi đặc biệt tìm trong nhà một con dao chặt củi, thậm chí còn mài qua một chút, thứ này cầm thuận tiện hơn dao làm bếp, mang thêm cả kiếm gỗ đào và một ít gạo nếp theo nữa.

Sở dĩ tôi mang theo gạo nếp là vì đêm qua đã gặp phải nữ thi đó, mong là đến lúc đó chỗ gạo nếp này sẽ có chút tác dụng. Cuối cùng cũng đến 11 giờ, tôi bắt đầu lén lút đi đến nhà Yêu công, lần này để cho an toàn, tôi không đi đường lớn mà là đi đường nhỏ.

Đến khi còn cách nhà Yêu Công khoảng 50m, thì tôi dừng lại rồi tìm một nơi để trốn.

Tôi xem lại thời gian một chút, vừa hay đúng 12 giờ, vốn dĩ đèn trong nhà Yêu Công đã tắt hết nhưng bỗng nhiên lại bật sáng lên, sau đó có tiếng động nhẹ truyền tới, bởi vì cách xa nên tiếng động truyền tới cũng không to lắm.

Tôi biết, người này đã thật sự dụ Yêu Công rời đi rồi.

Lúc này trong lòng tôi cảm thấy có chút lo lắng, tôi nuốt một ngụm nước bọt, hai phút nữa lại trôi qua, lúc này tôi mới bước ra từ phía sau tảng đá và đi thẳng về phía nhà Yêu Công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK