Trên đường đi, tôi không ngừng nghĩ lại vấn đề đó, nếu như nói Vương Viễn Thắng bắc ghế trèo lên, nhưng bên dưới chân anh ta lại không có ghế, thì chứng tỏ có người đã bê chiếc ghế kia đi. Người này là ai?
Trong suy nghĩ của tôi, người có khả năng lớn nhất, chính là Lưu Hiểu Thúy.
Nhưng có thể không?
Trong này có chút mâu thuẫn, Vương Viễn Thắng cũng không ngốc, vì sao anh ta lại muốn treo cổ. Nhất định còn có chuyện chưa được làm rõ, bộ dáng của Lưu Hiểu Thúy lại không giống như đang giả vờ, hoặc có thể là do cô ta diễn quá tốt, cho dù như thế nào tôi cũng không nhìn ra được dấu vết. Tôi đột nhiên phát hiện, lần cải táng lần hai của nhà Vương Viễn Thắng này, không hề đơn giản như bề ngoài.
Bước nhanh vào trong nhà Vương Viễn Thắng, tôi đã thấy thi thể của Vương Viễn Thắng được lấy xuống, quan tài để ở bên ngoài đại sảnh, Yêu Công đang chuẩn bị linh vị.
Sau khi đi vào, tôi nhìn thấy Lưu Hiểu Thúy một mình ngồi ở chỗ rất hẻo lánh, nhìn chằm chằm vào quan tài của Vương Viễn Thắng, nghĩ một chút, tôi liền đi tới bên cạnh người Lưu Hiểu Thúy.
"Thím ơi, con người lúc có họa lúc có phúc, không ai có thể đoán trước điều gì, thím cũng nên nén bi thương." Thật ra, đối với chuyện Vương Viễn Thắng cứ như vậy mà chết đi, tôi cũng không có cảm giác gì lắm, nhìn từ những chuyện mà anh ta làm ra với vợ hai anh ta, mặc dù là bị người khác sai sử, thế nhưng cũng có thể nhìn ra, đủ để chứng minh lương tâm cái tên này xấu xa đến mức nào.
Chuyện cũ cũng đã qua rồi, không phải không muốn hỏi, mà là chưa tới lúc.
Nghe thấy tôi nói, Lưu Hiểu Thúy mới xoay đầu ra nhìn tôi một chút, nhưng không nói lời nào, tôi lại đem nghi ngờ trong lòng tuwfnãy giờ ra hỏi Lưu Hiểu Thúy.
"Thím ơi, thím có thể nói cho tôi biết trước đó đã xảy ra chuyện gì không? Lúc mà thím phát hiện ra chú Viễn Thắng, là hoàn cảnh như thế nào?"
Sau khi hỏi xong vấn đề này, tôi liền im lặng, cũng không gấp gáp.
Khoảng hơn hai phút sau, Lưu Hiểu Thúy mới từ từ lên tiếng, kể với tôi, vốn dĩ hôm qua Vương Viễn Thắng đã đi suốt đêm về tới thị trấn rồi, nhưng chiều ngày hôm sau, Vương Viễn Thắng lại nói anh ta có việc phải quay lại làng một chuyến.
Còn hẹn là buổi tối sẽ quay lại, thế nhưng đến tối, Lưu Hiểu Thúy nói gọi điện cho Vương Viễn Thắng không được, trong lòng cô ta rất lo lắng, vội để con ở nhà cho người nhà trông coi, tự mình đi tìm Vương Viễn Thắng.
Đối với chuyện vợ hai Vương Viễn Thắng, tôi đoán Lưu Hiểu Thúy cũng không biết nhiều lắm, hơn nữa rạng sáng hôm sau, Vương Viễn Thắng đã đưa Lưu Hiểu Thúy quay về thị trấn, cho nên những chuyện xảy ra sau đó, cô ta hẳn là cũng không biết được.
Nếu không, một phụ nữ như cô ta, tuyệt đối không có can đảm đi đường làng vào ban đêm như vậy.
Sau khi về đến làng, Lưu Hiểu Thúy lập tức vào nhà mình, nhưng vừa tới cửa đại sảnh, cô ta đã thấy Vương Viễn Thắng ở giữa nhà, cơ thể lắc lư lắc lư, dọa cho cô ta sợ mất mật.
Cũng không để ý xem lúc đấy Vương Viễn Thắng còn thở hay không, đã vội bò sang tới tận nhà tôi, đoạn sau thì không nói tôi cũng đã biết. Rất giống với suy đoán trước đó của tôi, thật ra trước khi Lưu Hiểu Thúy đến, chắc Vương Viễn Thắng đã treo cổ chết rồi.
Tôi lại hỏi Lưu Hiểu Thúy, trước khi Vương Viễn Thắng trở lại làng, có chuyện gì lạ thường xảy ra hay không, Lưu Hiểu Thúy nghĩ một lát rồi bảo chuyện đó cô ta không để ý.
Cùng Lưu Hiểu Thúy nói chuyện phiếm một lúc, phát hiện cũng không tìm được tin tức có ích, tôi bèn để Lưu Hiểu Thúy nghỉ ngơi một chút, dù sao cô ta còn phải khóc tang cho Vương Viễn Thắng.
Đoán chừng không lâu nữa, thì người nhà Lưu Hiểu Thúy cũng mang theo cháu đến.
Từ trong phòng đi ra, tôi thấy Yêu Công vẫn còn đang bận rộn, nhìn bốn phía không có người, tôi bèn đi tới bên cạnh người Yêu Công, thấp giọng hỏi thăm với ông ấy.
"Yêu Công, dưới chân người treo cổ sao lại không có ghế, hoặc là đồ vật để trèo lên mà đạp chứ? Vì sao dưới chân Vương Viễn Thắng này cái gì cũng không có?" Tôi đem hết những thứ thấy được trong đại sảnh tường thuật lại cho Yêu Công.
Còn có một số chuyện tôi nghe được từ chỗ Lưu Hiểu Thúy, tôi cũng không biết nói ra có tác dụng gì với Yêu Công hay không.
Nghe tôi nói xong, Yêu Công lại trầm ngâm, cúi gằm mặt xuống, tôi cũng không biết Yêu Công đang nghĩ tới chuyện gì, một lúc sau, Yêu Công mới quan sát bốn phía, nhìn chung quanh không có ai, Yêu Công mới tới gần tôi, thấp giọng nói. "Ai nói với cháu đây là tự mình treo cổ? Đây là trò chặt hộp sọ (*), cũng không biết đã đắc tội người nào, giết cậu ta thì cũng coi như thôi đi, lại còn treo ở bên trong đại sảnh như vậy, chính là muốn cậu ta chết cũng không được yên ổn."
(*) Là một thuật ngữ xúc phạm, thường được sử dụng ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh, thể hiện sự nguyền rủa (vô cùng căm ghét). Nói chung dùng để chửi rủa người ta sẽ xui xẻo, sẽ có quả báo, không có kết quả tốt.
Yêu Công nói nhỏ hết mức, giống như sợ có người bên cạnh nghe thấy.
"Cho nên cháu đấy, tuyệt đối đừng có mà làm chuyện gì thất đức, một nhà Vương Viễn Thắng, tổ tiên cậu ta cũng không phải dạng người tốt đẹp gì."
Nhìn dáng vẻ thổn thức không thôi của Yêu Công, trong lòng tôi như dâng lên một trận long trời lở đất, theo ý của Yêu Công, như vậy Vương Viễn Thắng không phải là tự mình treo cổ? Nhưng lại khiến tôi nghĩ mãi không ra, đến cùng là nguyên nhân gì, mới có thể khiến cho một người ngoan ngoãn đi treo cổ như vậy?
Uy hiếp ư? Hay là có nguyên nhân khác?
Loại như Vương Viễn Thắng này vốn dĩ không hề có lương tâm, tôi không cho rằng có thứ gì có thể uy hiếp được anh ta.
Còn nếu như theo lời của Yêu Công nói, Vương Viễn Thắng cũng không phải là tự nguyện đi treo cổ, như vậy chính là cái người phía sau kia, đã bưng cái ghế dưới chân anh ta đi.
Tôi quay người lại, thấy mọi ngươi xung quanh vẫn đang bận rộn làm việc, thậm chí không có ai để ý tới tôi, vậy thì cái tên này rốt cuộc là ai?
Người này, rất có khả năng là ở ngay trong làng chúng tôi.
Đêm, trời đã rất muộn, nhưng vì phải xử lý tang sự cho nên mọi người đều cùng nhau thức đêm, cho nên phải đi làm chút thức ăn khuya cho mọi người, chứ nếu một đêm không ăn gì, sẽ không ai chịu được.
Tận rạng sáng mới bắt đầu ăn bữa khuya, bình thường tôi đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng do phải cố nhịn để thức đêm cho nên bây giờ rất đói, tôi lấp đầy một bát mỳ vào trong bụng, vừa ăn vừa mở điện thoại ra xem mà giật mình.
Tôi cầm lên xem, là ông nội gọi điện thoại tới, nhưng đã hơn nửa đêm, ông nội không nghỉ ngơi mà lại gọi điện tới cho tôi làm gì?
Có điều tôi vẫn ấn nghe máy của ông nội, không đợi tôi nói chuyện, trong điện thoại liền truyền tới giọng nói lo lắng của ông nội.
"Nhóc, có phải Vương Viễn Thắng đã chết rồi không?"
Nghe ông nội nói vậy, tôi không nghĩ nhiều, buột miệng hỏi, ai đã nói cho ông tin tức này vậy?
Giọng nói của ông nội gần như quát lên, bảo đừng quản mấy thứ vô dụng này, hỏi tôi có phải Vương Viễn Thắng đã chết hay không? Tôi ở đầu dây bên này nghe vậy trả lời: "Vương Viễn Thắng đúng là đã chết rồi, hơn nữa còn chết rất kỳ quặc, hắn là bị treo lên.."
"Nhóc, nhanh về nhà, nhanh lên, kêu cha cháu nữa, mau đến thị trấn tìm ông, nhanh lên."
Sau đó giọng nói của ông từ trong điện thoại đã trở nên vô cùng lo lắng, tôi vừa định chuẩn bị hỏi ông nội xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại gấp gáp như vậy?
Có điều tôi biết ông nội nóng lòng như lửa đốt, nhất định là có nguyên nhân, bèn vứt đôi đũa xuống chạy về nhà.
Ông nội bảo tôi đưa bố tới thị trấn tìm ông, không chừng là đã xảy ra chuyện gì gấp, cho nên trên đường đi tôi không dám nghỉ ngơi, một hơi chạy thẳng về nhà, vừa đẩy cửa ra đã liên tục gọi cha tôi.
Nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại, đến trước cửa, thấy đã bị chốt khóa.
"Cha, bên phía ông nội hình như đã xảy ra chuyện rồi, kêu chúng ta bây giờ mau.."
Tôi vừa đẩy cửa vào vừa nói, sau một khắc, tôi nhìn chiếc giường trống rỗng, trong lòng thình thịch một tiếng.
Cha tôi, đã không thấy!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK