• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi từng nghe ông nội kể, bên trong âm thanh của ma quỷ mang theo sự oan khuất và nỗi oán hận của bọn họ, cho nên bọn chúng có thể mê hoặc được tâm trí của con người.

Lúc này cảm giác hỗn loạn trong đầu cho tôi biết, chắc chắn tôi bị trúng chiêu rồi, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù đó càng lúc càng tiến đến gần, trong lòng tôi càng phải ép buộc bản thân tôi bình tĩnh.

Tôi đưa ngón tay vào miệng cắn mạnh, bỏ qua cơn đau buốt tôi lấy máu ở đầu ngón tay chấm vào giữa trán, giây tiếp theo tôi không do dự chút nào mà dùng trán mình đâm vào đầu ma nữ trước mặt.

Bốp!

Trên bầu trời đêm truyền đến một tiếng động vang dội, ngay lập tức, ma nữ đó bị tôi đâm trúng trực tiếp bay ra ngoài, còn tôi cuối cùng cũng thoát thân.

Tôi nhanh chóng bò dậy rút ra thanh kiếm sau lưng, bôi máu từ ngón tay lên trên thanh kiếm, mặt đầy cảnh giác nhìn về phía ma nữ.

Tại sao vật này lại xuất hiện trong phòng của Yêu Công? Bên trong chắc chắn có thứ gì đó mà tôi không biết.

Tôi từng thấy trên sách cổ của ông nội, có một số thuật sĩ sẽ coi việc nuôi dưỡng quỷ nhỏ như nghề nghiệp, quỷ nhỏ có thể giúp bọn họ làm được rất nhiều việc, kiếm tiền hoặc làm nhiều thứ mà chúng ta không biết. Không lẽ vật này chính là do Yêu Công dưỡng thành?

Lần trước khi gặp vật này là do Yêu Công cứu tôi, bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự là Yêu Công tình cờ đi qua cứu tôi, hay còn có sự tình nào khác không muốn ai biết?

Tại sao lúc đó sau khi ma nữ này nghe thấy giọng của Yêu Công, dường như trong phút chốc không có dừng lại mà chọn cách chạy trốn?

Hiện tại tôi dùng máu ở đầu ngón tay niêm phong tâm linh, ít nhất cũng không bị ma nữ này mê hoặc bản thân, chỉ có điều dựa vào mỗi thanh kiếm trong tay, sợ rằng vẫn không phải là đối thủ của cô ta. Biểu cảm trên khuôn mặt của ma nữ bắt đầu thay đổi có chút méo mó, cô ta có vẻ đang tức giận, đôi mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào đang không ngừng chuyển động, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ đó luôn nhìn về phía tôi, tôi cảm thấy có chút rùng mình.

Bóng dáng tôi dần dần di chuyển đến bên cạnh bụi cây nhặt chiếc đèn pin rơi trên mặt đất, lúc này thêm một chút ánh sáng làm cho tôi có cảm giác an toàn, giống như một điều gì đó rất kỳ lạ.

Con người khi đối diện với bóng tối, ít nhiều cũng sẽ tồn tại một cảm giác sợ hãi, chỉ có điều nó sẽ phân thành kẻ mạnh người yếu mà thôi. Nhưng khi đối diện với loại cảm giác mãnh liệt cực độ này thì nó được gọi là chứng sợ hãi giam cầm, còn lâu tôi mới đạt đến cái trình độ này, nhưng nó cũng phải phụ thuộc vào tình huống, chẳng hạn như tình huống mà tôi gặp phải lúc này, rõ ràng biết trước mặt là một con ma nữ.

Dưới tình huống không có ánh sáng trong lòng tôi sẽ rất hoảng loạn, nhưng bây giờ có đèn pin trong tay thì điều này hoàn toàn ngược lại.

A..

Bỗng một tiếng thét chói tai từ trong miệng ma nữ truyền đến, cả thân hình cô ta bắt đầu lao đến chỗ tôi, tốc độ rất nhanh, tôi nín thở giơ thanh kiếm trong tay về phía trước. Động tác của ma nữ cực kỳ nhanh nhẹn, thân hình nhanh chóng lướt lên trên, thanh kiếm trong tay tôi lập tức đánh vào không trung, đột nhiên tôi cảm thấy một trận lạnh lẽo ở bả vai, một luồng sức mạnh cực lớn đè lên khiến bả vai tôi đau nhói, tôi nghiến răng chịu đựng ngẩng đầu lên.

Đột nhiên, đối diện tôi là một khuôn mặt đang tươi cười, thậm chí trong hốc mắt của cô ta đang chảy ra một giọt máu đặc.

"Con mẹ nó!"

Tôi hét lên một tiếng, thanh kiếm trong tay trực tiếp đâm về phía mặt kia, nhưng thanh kiếm trong tay còn chưa đâm đến, đột nhiên có một lực từ trên vai tôi truyền đến, kéo cả người tôi ngã xuống mặt đất.

Vèo..

Mông ngồi trên mặt đất, tôi cảm giác như mông mình bị một cục đá đâm vào, cái loại đau đớn này thật sự không có cách nào chịu nổi, hít một ngụm khí lạnh, cảm tưởng như mông bị mất đi tri giác.

Cùng lúc đó trên khuôn mặt sưng vù kia, ngũ quan méo mó trực tiếp xuất hiện trước mặt tôi, khóe miệng nở nụ người nguy hiểm.

"Hỏng rồi, thật kém cỏi."

Nhìn một màn này, trong lòng tôi không khỏi lo lắng, khoảnh khắc vừa nãy, vốn dĩ tôi đã kìm lại một ngụm dương khí, vừa rồi nảy sinh một ý nghĩ bất an như vậy, tôi nhìn thấy ma nữ này ở trước mặt, đột nhiên hít một hơi. Đồng thời tôi cảm thấy lạnh sống lưng, rùng mình một cái, ma nữ này đang hút dương khí của tôi sao? Không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, một lúc nữa dương khí của tôi sẽ cạn kiệt và sẽ chết mất.

Nhưng bây giờ toàn thân tôi vô lực, giống như không có cách nào phản kháng lại được.

Tôi nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt của ma nữ, đột nhiên xuất hiện một loạt biểu cảm hưởng thụ, có điều đúng vào lúc tôi tưởng bản thân mình như sắp chết thì đột nhiên tôi nhìn thấy một đạo ánh sáng đỏ rực từ phía xa truyền đến. Dưới cái nhìn của tôi, đạo ánh sáng đỏ rực đó lập tức đánh về phía sau ma nữ, từ trong miệng ma nữ phát ra một tiếng thét thảm thiết, thân hình cô ta từ trên người tôi bị đánh ra ngoài, khoảnh khắc đó tôi còn nhìn thấy khói đen bốc lên sau lưng cô ta.

Còn cái loại cảm giác toàn thân vô lực ở trên người tôi cũng biến mất, nhanh chóng bò dậy, nhưng bởi vì vừa mới bị hút dương khí nên bây giờ tôi cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn.

Tôi bò dậy nhìn về nơi phát ra ánh sáng đỏ rực ban nãy, một bóng người mặc áo choàng đen nhanh chóng lướt về phía tôi, động tác của người đó có chút hoảng hốt, đến trước mặt tôi thì trực tiếp lạnh lùng gầm lên.

"Ai cho phép cậu chạy loạn ra ngoài?" Giọng nói vẫn như cũ khàn khàn vô cùng, thậm chí tôi còn có cảm giác cái người này có thể ẩn thân. Người này chính là người áo đen đã cứu tôi đêm đó, có điều lúc này nghe thấy giọng nói phẫn nộ của người này, tôi có chút bối rối.

"Không phải là anh gửi tin nhắn bảo tôi ra ngoài hay sao?" Tôi có chút khó hiểu, rõ ràng là bản thân người này nhắn tin nói với tôi, người này dẫn Yêu Công ra ngoài để tôi vào trong phòng của Yêu Công kiểm tra, sao bây giờ lại nổi cáu với tôi?

Khoảnh khắc tôi vừa nói xong, tôi nhìn thấy ánh mắt sững sờ của bóng người trước mặt.

"Cái gì mà tôi gửi tin nhắn cho cậu? Nhanh chóng quay về, nhanh."

Nói xong, người đó còn dùng lực đẩy tôi một cái, sau đó đi về phía trước một bước, lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy trong đêm khuya dường như có ánh đèn pin nhanh chóng hướng về phía chúng tôi.

Trong lòng tôi kinh hãi, có người tới?

Sau đó tôi nhìn người áo choàng đen, cũng không kịp nói thêm câu gì, quay người chạy về phía trước, trong đầu tôi không ngừng vang vọng những gì mà người áo choàng đen lúc nãy vừa nói với tôi.

Người này không có gửi tin nhắn cho tôi?

Cũng có nghĩ là điện thoại của Vương Viễn Thắng không hề ở trên tay người này?

Vậy thì cái người gửi tin nhắn cho tôi là ai?

Mang theo những nghi ngờ này, thân hình tôi nhanh chóng chạy về phía nhà của tôi, khi chạy đến trước cửa nhà, cơ thể của tôi đông cứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân trước.

Trong sân, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng người đang đứng bất động ở đó, dáng vẻ cúi người không cử động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK