"Một cô gái xinh đẹp. Sao hết lần này đến lần khác gặp loại chuyện như vậy đâu. Thật sự đáng tiếc."
Trước khi đi bác sĩ bỏ lại một câu, với An Sâm thì đây chính là liên tiếp gặp nạn. Bởi vì sau khi nghe thấy lời bác sĩ nói thì anh lùi lại mấy bước.
Anh không có cách nào để tin Tiêu Mộc Diên lại biến thành bộ dạng bây giờ, bởi vì bây giờ so với quá khứ, cô giống như một người thần kinh không bình thường...
Bệnh thần kinh.
"Các người đừng có chạm vào tôi! Tôi cảnh cáo đấy, nếu dám đụng đến tôi, các người nhất định phải chết." Tiêu Mộc Diên cả người trên dưới đều tràn đầy ý muốn phản kháng, cả người tỏa ra sự sợ hãi.
Cô đang tự bảo vệ mình trong tình huống hoảng loạn.
Cuối cùng trải qua một phen dày vò, y tá mới thành công giúp cô tiêm thuốc an thần, cô đã ngủ mê man. Thấy cô yên ổn nằm trên giường, không nghĩ tới chỉ có lúc ngủ cô mới có dáng vẻ an phận như vậy. Thấy khóe mắt cô lóe lên ánh sáng của nước mắt, khóe miệng nơi đó còn có dấu vết máu đọng, trong lòng anh thương cô không thôi.
"Xin lỗi, là anh không có thể thật bảo vệ em, em yên tâm, dù em biến thành dạng gì anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt." An Sâm nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve sợi tóc trên trán cô. Nhưng không nghĩ tới, cũng là bởi vì chút đụng chạm nhỏ này cũng khiến Tiêu Mộc Diên cảm giác được có chút sợ hãi.
Ngay cả dáng ngủ cũng nhíu chặt mày, giống như đang sợ hãi vậy, bộ dạng này của cô thật sự khiến người khác không tự chủ được muốn bảo vệ cô thật tốt, anh cũng không muốn để cho cô nhận được bất kỳ tổn thương nào.
"Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Em yên tâm đi ngủ." An Sâm ghé vào bên tai cô.
Nghĩ đến đây câu giống như là có ma lực như vậy, Tiêu Mộc Diên nghe xong sau cũng không nhíu mày nữa, có chút buông lỏng.
An Sâm thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
"Anh, em rất không thích dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc này của anh, rõ ràng trước đến nay anh chẳng hề đau lòng vì phụ nữ, bây giờ biến thành bộ dạng này thật sự khiến em phát hoảng đấy."
An Tiêu không biết đã ngồi trên ghế sofa ở bên trong phòng bệnh từ lúc nào, hai chân còn đung đưa, mặt còn chẳng có tí lo lắng nào, giống như là đang cười trên sự đau khổ của người khác.
An Sâm trên mặt trong nháy mắt liền khôi phục biểu cảm lạnh nhạt, chẳng muốn đưa mắt nhìn An Tiêu một chút nào: "Sao cậu đột nhiên xuất hiện ở nơi này?"
"Không có gì, em nghe nói chị dâu tương lai có vẻ bị hoảng sợ, cho nên tới đây, quan tâm một chút. Không ngờ ở nơi này thấy được dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc của anh..." An Tiêu cà phơ lất lơ nói những lời này. Nhưng là mỗi một chữ đều tràn đầy ý châm chọc.
An Sâm lập tức phản ứng kịp. Làm gì có chuyện anh ta nghe được tin thì chạy sang ngay, như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, tất cả là do cậu ta sắp đặt!
Khó trách tối ngày hôm qua anh ta đột nhiên xuất hiện trong quán rượu, còn cùng mình giải quyết lâu vậy. Hóa ra là có âm mưu, chẳng qua không nghĩ tới cậu ta lại hạ thủ với Tiêu Mộc Diên...
"Nếu như tôi không đoán sai, tất cả những chuyện này đều do cậu giở trò, chính cậu sắp đặt?"
An Tiêu nghe được An Sâm nói như vậy vỗ tay liên tục.
"Câu yên lặng cho tôi!"
An Sâm bây giờ cũng chỉ chú ý tới vừa rồi anh trấn an Tiêu Mộc Diên nhưng trong nháy mắt cô lại nhíu chặt lông mày.
"Em nói anh này, có vẻ anh thật sự đau lòng vì cô gái này nhỉ, chỉ cần một cuộc điện thoại. Trước đây anh là người lòng dạ sắt đá, dù em gây ra chuyện gì thì anh vẫn không đổi sắc mặt, như là người máy vậy chẳng thú vị gì cả. Nhưng bây giờ vui buồn anh đều có đủ cả. Đây mới là biểu hiện một người bình thường nên có."
An Tiêu vừa nói, một bên khóe miệng còn mang nụ cười đắc ý. Giống như rất hài lòng với tất cả những thứ này. Vừa nói cậu ta đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo cửa sổ ra, để cho người mình chìm trong ánh mặt trời, lộ ra dáng vẻ hết sức hưởng thụ. Bộ dạng này giống như vừa đánh thắng một trận vậy.
Sau đó, anh ta liền xoay người lại dùng ánh mắt cẩn thận quan sát Tiêu Mộc Diên nằm ở trên giường.
"Dáng dấp cũng không tính là quá xinh đẹp. Ngũ quan cũng được, dáng người cũng không tệ. Không biết mùi vị sẽ như thế nào? Em đã chơi nhiều đàn bà rồi, nhưng còn chưa thử qua kiểu này..." Vừa nói, An Tiêu vừa lấy tay lau khóe miệng.
Đang chuẩn bị tiến lên một bước, đưa tay ra, muốn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tiêu Mộc Diên, nhưng bị An Sâm nhanh như chớp kéo ra khỏi phòng bệnh.
"Cậu bớt ở đây nói mấy chuyện có hay không có với tôi. Muốn gì thì cậu lấy đi, tôi kinh thường tranh giành với cậu. Tôi chỉ muốn cậu đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, càng đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy." An Sâm đen mặt nói.
"Anh, cho tới giờ em chưa từng thấy anh tức giận. Anh lại vì người đàn bà bên trong kia cái gì cũng không muốn?" An Tiêu dùng giọng nói bán tín ban nghi hỏi.
An Sâm vào lúc này nhưng trở nên mất kiên nhẫn: "Đó là những gì tôi muốn nói, cậu biến nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."
"Anh, trước khi anh thích người kia, anh có thể bỏ ra chút tâm tư tìm hiểu bối cảnh cô ta được không, sợ rằng cô ta là người có chồng rồi ấy chứ. Anh vì một người đàn bà có chồng, vứt bỏ tất cả những thứ anh nên có, anh có thấy đáng giá không?" An Tiêu lại dùng giọng điệu quái gở nói.
An Sâm lạnh mặt.
"Anh lựa chọn yên lặng là bởi vì anh thực sự chẳng biết gì về cô ta, hơn nữa tôi nói cho anh biết, cô ta đã có ba đứa con, anh còn có thể làm gì?" An Tiêu thấy An Sâm lựa chọn yên lặng, liền cho là tự mình nói ra tiếng lòng của, cho nên cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt.
"Cậu lừa tôi lén điều tra cô ấy? Tối ngày hôm qua rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì?" An Sâm lập tức trở nên kích động, giữ cổ áo An Tiêu.
"Anh, sao trước đây em chưa thấy anh kích động như này nhỉ. Anh lại còn động tay động chân với người khác à?" trên mặt An Tiêu không hề có chút sợ hãi, ngược lại là tràn đầy mong đợi.
Trước kia anh trai anh ta cũng chỉ là nhẫn nhục. Sao gần đây tự dưng học được cách bộc phát. Nói cách khác, người đàn bà nằm ở trên giường bệnh kia sẽ trở thành viên đá ngáng đường anh trai của anh ta, sẽ là điểm yếu của anh.
Nghĩ tới đây sau, An Tiêu cũng không khỏi phá lên cười. Đã nhiều năm như vậy anh ta mãi đi tìm điểm yếu của người anh này. Không nghĩ tới lần này trời xui đất khiến lại để cho anh ta tìm được thật.