Gương mặt Tiêu Mộc Diên lập tức trở nên trắng bệch: “Nó sẽ trở thành sự thật sao?"
Nghe được giọng nói của Tiêu Mộc Diên run rẩy, Thịnh Trình Việt xoay người cô qua và nhìn thấy viền mắt cô đỏ hoe thì cảm thấy hoảng loạn.
"Này, vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi, em đừng xem là thật đấy!"
Tiêu Mộc Diên vẫn ôm lấy Thịnh Trình Việt và nói: "Em không muốn anh rời xa em."
Nghe được giọng nói uất ức này, Thịnh Trình Việt vỗ vào sau lưng Tiêu Mộc Diên cho cô dễ thở.
"Anh đương nhiên sẽ không rời xa em rồi."
"Đúng vậy." Tiêu Mộc Diên tin tưởng khẽ gật đầu.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên mềm yếu như vậy thì không nhịn được cười. Anh càng nhìn cô gái này lại càng thuận mắt.
Chỉ là trong phút chốc...
Tiêu Mộc Diên thấy đồng hồ ở đầu giường hình như đã chỉ vào vị trí số "tám". Bây giờ đã là tám giờ sáng rồi sao?
"Em nói này Thịnh Trình Việt, anh đã từng nói chờ tiểu Bảo đầy tháng xong thì sẽ đi làm cơ mà!"
Nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy, Thịnh Trình Việt theo bản năng nhíu mày. Chăn này còn chưa ngủ ấm đâu, vì sao... "Diên Diên, anh có thể tạm thời hoãn lại một chút không?"
"Không thể, ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, nếu em có ông chủ như vậy thì em sẽ tức chết mất, đồng thời sẽ từ chức không đi làm ở chỗ anh nữa." Tiêu Mộc Diên nói. Lúc này cô còn nhớ đến Lâm Phong, có lẽ cô biết trong lòng anh ấy nghĩ thế nào rồi.
"Được rồi." Thịnh Trình Việt tức giận nói một tiếng rồi đứng dậy, không để ý đây là chỗ nào đã trực tiếp cởi áo ra.
"Thịnh Trình Việt, anh đang làm gì vậy?" Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt như vậy liền không nhịn được mà hét lên. Ở đây không có quần áo của anh thì phải làm thế nào?
Thịnh Trình Việt chỉ mỉm cười, sau đó tiến đến trước mặt Tiêu Mộc Diên và hôn xuống khóe miệng của cô: “Gần đây hình như em rất thích gọi tên đầy đủ của anh thì phải. Em nhớ sau này phải gọi anh là chồng, hoặc gọi anh là Tiểu Việt Việt anh cũng không ngại đâu."
"..." Mặt Tiêu Mộc Diên lập tức sa sầm xuống: “Thịnh Trình Việt, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không?"
Tiêu Mộc Diên vốn muốn nghiêm mặt giáo huấn Thịnh Trình Việt nhưng nói một lúc lại tự mình phì cười.
"Anh ấu trĩ chỗ nào chứ? Anh nhớ trước đây khi em gọi anh là Tiểu Việt Việt, nghe thật sự rất êm tai." Thịnh Trình Việt nói rồi lộ ra vẻ mặt si mê. Anh thích Tiêu Mộc Diên ở mọi thời kỳ.
"Này Tiểu Việt Việt, có phải bây giờ anh nên tới phòng để quần lấy đồ mặc, sau đó nhanh chóng đi làm không vậy?" Tiêu Mộc Diên nghiêng đầu hỏi.
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ Tiêu Mộc Diên bây giờ trong ánh nắng bên ngoài chiếu xuống.
Tiêu Mộc Diên mặc chiếc áo ngủ mỏng, tia sáng xuyên qua khiến cơ thể cô như ẩn như hiện, mái tóc đen mượt rũ xuống che đi nửa đôi môi của cô khiến gương mặt càng thêm quyến rũ. Chỉ là lúc này cô nghiêng đầu mỉm cười lại tăng thêm một phần trong sáng.
"Này, anh đang nhìn gì đấy?" Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt ngây người ngồi ở đó thì không nhịn được nghiêm mặt lại.
"Anh..." Thịnh Trình Việt theo phản xạ nói ra một chữ, nhưng cũng không biết mình tính nói gì, không ngờ mình ở trước mặt cô lại mất mặt như vậy... Anh không nhịn được cười, trực tiếp nâng gương mặt Tiêu Mộc Diên lên và tặng một nụ hôn sâu.
"Anh đang nhìn người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này."
Tiêu Mộc Diên không phụ sự mong đợi của mọi người mà đỏ mặt: “Thịnh Trình Việt..."
"Được rồi, em cũng chuẩn bị một chút đi." Thịnh Trình Việt xoa mặt Tiêu Mộc Diên làm cho cô ngoan ngoãn lại.
"Em chuẩn bị làm gì?" Tiêu Mộc Diên không hiểu: “Em lại không cần đi làm."
"Nhưng em phải đi làm cùng với anh!" Thịnh Trình Việt nói.
"Em đi làm với anh á?"
"Đó là chuyện đương nhiên rồi. Không phải em nói không muốn rời xa anh sao? Anh cho em cơ hội này." Thịnh Trình Việt nói.
"Em không muốn rời xa anh, nhưng trong nhà còn có tiểu Bảo đấy! Con bé còn nhỏ như vậy, đương nhiên cần có mẹ ở bên cạnh rồi."
"Em nghĩ anh mời bảo mẫu kia tới để làm cảnh à?" Thịnh Trình Việt hỏi.
Nghe Thịnh Trình Việt nói vậy, Tiêu Mộc Diên nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh đã muốn dẫn em đi làm cùng ngay từ lúc đầu rồi đấy chứ?"
Thịnh Trình Việt mỉm cười than thở: "Ái chà, sao Tiểu Diên Diên của anh lại thông minh như vậy nhỉ?"
"Không được, em không đi." Tiêu Mộc Diên trực tiếp từ chối.
"Không được, em nhất định phải đi." Thịnh Trình Việt nói xong trực tiếp vác Tiêu Mộc Diên vào phòng để quần áo.
Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng đã bị Thịnh Trình Việt vác đi.
"Thịnh Trình Việt, anh làm gì vậy?"
"Xuỵt, mời em hãy gọi anh là Tiểu Việt Việt." Thịnh Trình Việt nói xong thì bọn họ đã tới phòng để quần áo rồi.
Nghe được Thịnh Trình Việt tự xưng như vậy, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy dạ dày của mình không tốt.
"Thịnh Trình Việt..."
Tiêu Mộc Diên đang muốn nhắc nhở Thịnh Trình Việt, anh là một người ba mươi tuổi chứ không phải mới ba tuổi đâu! Chỉ là cô vừa mới gọi tên đã bị Thịnh Trình Việt xoay người qua, buộc phải nhìn thẳng vào anh.
"Anh... anh định làm gì?" Tiêu Mộc Diên lắp bắp.
Thịnh Trình Việt hỏi: "Em vừa gọi anh là gì?"
"Thịnh Trình Việt đấy!" Anh không phải tên này sao? Cô không phải sẽ nhận sai anh chứ?
Thịnh Trình Việt không nói một lời nào đã trực tiếp hôn cô.
Tiêu Mộc Diên theo bản năng đẩy Thịnh Trình Việt ra: “Anh làm gì vậy? Mới sáng sớm mà giống như mắc bệnh thế."
"Về sau em không được gọi tên đầy đủ của anh nữa."
"Thế em phải gọi anh là gì? Tiểu Việt Việt sao?" Tiêu Mộc Diên vừa nói đến nick name này thì đã lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Thịnh Trình Việt không nói gì. Trước đây nghe thử thì anh còn thấy dường như rất ngọt ngào, nhưng bây giờ...
"Tiểu Việt Việt, được rồi, anh đừng tức giận. Anh mặc quần áo vào đã, đợi lát nữa, chúng ta sẽ cùng đi làm nhé!" Tiêu Mộc Diên nói xong liền đưa quần áo đã chọn tới trước mặt Thịnh Trình Việt.
Thấy Thịnh Trình Việt không có phản ứng gì, Tiêu Mộc Diên cởi cúc áo sơ mi ra và khoác lên trên người anh, vùi mặt vào trong ngực anh, ngón tay thỉnh thoảng vẽ vòng tròn trên đó: “Anh vẫn không ra tay à? Có phải anh muốn em mặc giúp anh không vậy, Tiểu Việt Việt?"
Thịnh Trình Việt lập tức tái mặt, sau đó cầm quần áo mặc vào. Tiêu Mộc Diên tính xem anh là bạn nhỏ trong nhà trẻ sao?
"Tiểu Việt Việt, anh làm sao vậy? Có phải anh tức giận không thế? Ái chà, vậy thì phải làm thế nào đây? Bạn nhỏ Tiểu Việt Việt tức giận rồi." Tiêu Mộc Diên nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó hoàn toàn giống như trái mướp đắng.
Thịnh Trình Việt càng nghe càng có cảm giác không đúng, nhưng tự mình đào hố dù khóc thi anh cũng phải chôn lên: “Nếu Tiểu Diên Diên thích mặc áo giúp anh như vậy thì đành phải làm phiền em thôi."
May là ở đây không có người khác, nếu không để cho người không biết sự thật đứng bên cạnh nhìn, tất nhiên sẽ nghĩ ở đây có hai kẻ thần kinh. Mới sáng sớm, các người đang đóng phim truyền hình à?
Tiêu Mộc Diên nhìn bộ quần áo được đưa tới trước mặt, cô ngẩng đầu liền thấy gương mặt đang toe toét cười vô cùng chói mắt của Thịnh Trình Việt.
Lúc này, trong đầu cô đột nhiên vang lên một giọng nói làm cho cô biến sắc.