Vợ đại nhân nói, anh lại dám không nghe theo.
Tiêu Mộc Diên lại đến bệnh viện một lần nữa, cách lần trước thực sự có mấy tháng, bởi vì vẫn sợ bị nhận ra, cô vẫn chưa từng đến bệnh viện.
Lần trước cô đến, là một người...
Lần này, cũng đúng lúc là bác sĩ kia. Cô ấy chỉnh kính một chút, nhìn Tiêu Mộc Diên hồi lâu.
Tiêu Mộc Diên bị nhìn chăm chú khiến da đầu tê dại, lúc cảm giác có chút kỳ lạ, bác sĩ lại nhìn Thịnh Trình Việt bên cạnh cô một chút, bác sĩ cười, "Lần này, là chồng cô đến cùng cô?"
Tiêu Mộc Diên gật đầu.
Bác sĩ đột nhiên liền nở nụ cười: "Vợ chồng son cãi nhau là chuyện rất bình thường, thế nhưng em bé là cục cưng hai người, nhất định phải thật quý trọng."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thịnh Trình Việt nghe lời của bác sĩ, thực sự cảm thấy như vậy có chút châm chít, anh biết lần trước mình đã thực sự hoàn toàn sai rồi.
Các mục kiểm tra tiếp theo, Thịnh Trình Việt đều đi theo mà tùy tùng không ngừng bận rộn.
Có vài nhân viên lâu năm trong bệnh viện nhìn dáng vẻ Thịnh Trình Việt như vậy, cũng thực sự cảm thấy có chút khó tin, ban đầu họ cho là anh lo cho Tiêu Mộc Diên nhiều nhất là ba mươi phút thôi, thế nhưng bây giờ Thịnh Trình Việt giống như hết thảy sẵn sàng giúp Tiêu Mộc Diên lo liệu.
Bản thân Tiêu Mộc Diên, ngược lại chỉ đi bộ một chút mà thôi, thực ra những nhân viên lâu năm kia cảm thấy khó tin nhất chính là, Tiêu Mộc Diên thậm chí ngay cả bước đi cũng được Thịnh Trình Việt đỡ, vận may này, thực sự không phải quá tốt.
Tiêu Mộc Diên phát hiện từ lúc mình bắt đầu vào bệnh viện, đã bị mọi người xung quanh nhìn, một hồi không dễ chịu, cô đẩy Thịnh Trình Việt bên cạnh một cái, nói với anh: "Anh khiêm tốn một chút."
Thịnh Trình Việt tỏ ý không hiểu: "Anh không khiêm tốn sao?"
"Anh có thể cách em một chút, nếu không người khác sẽ nhìn em, khiến em cảm thấy không quen." Lúc nói Tiêu Mộc Diên cúi đầu xuống, bởi vì cô biết, ngẩng đẩu lên một cái chính là dáng vẻ của các cô gái.
Thịnh Trình Việt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy đủ loại ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng nhìn bộ dạng người vợ nhỏ của mình có vẻ xấu hổ. Anh biết gan cô lớn thật, nhưng da mặt rất mỏng.
Muốn trêu đùa cô, Thịnh Trình Việt còn cố ý hôn lên mặt Tiêu Mộc Diên, nói một câu: "Vợ, em vất vả rồi."
Kết quả, cũng vì hành động này của Thịnh Trình Việt, khiến Tiêu Mộc Diên trở thành đội tượng mà mọi người ao ước ghen tỵ, cánh tay của anh, cũng bị Tiêu Mộc Diên bóp sưng lên.
Thậm chí, dọc đường về nhà cũng không thèm để ý đến Thịnh Trình Việt.
"Vợ, em sao vậy?" Thịnh Trình Việt biết rõ còn hỏi.
Nhưng, Tiêu Mộc Diên liền nghiêng mặt đi, không để Thịnh Trình Việt nhìn thấy.
Lúc về bọn họ gọi tài xế đến, vì vậy bọn họ ngồi ở phía sau, tái xế đang lái xe phía trước, không hề để ý hành động phía sau.
Thịnh Trình Việt vì Tiêu Mộc Diên không phối hợp như vậy, tiện tay, ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng.
"Thịnh Trình Việt, anh buông em ra." Tiêu Mộc Diên trong giọng mang ý tức giận.
Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên, rất kiên quyết lắc đầu: "Không buông, nhất định không buông."
"Thịnh Trình Việt, anh thật là trẻ con!" Tiêu Mộc Diên bắt đầu dùng sức đẩy.
Nhưng sức cô chỗ nào bằng được với Thịnh Trình Việt?
"Đừng làm loạn, anh buông ra là được, đừng làm tổn thưởng bản thân." Thịnh Trình Việt nói liền buông Tiêu Mộc Diên ra.
Tiêu Mộc Diên bởi vì Thịnh Trình Việt nói, đột nhiên ngây ngô sửng sốt một chút, người này, hình như có vẻ rất ấm áp.
"Vợ, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ cho rằng em thích anh ôm." Thịnh Trình Việt trêu ghẹo nói.
"Nếu như em nói, em thực sự thích thì sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đưa tay lại ôm Tiêu Mộc Diên vào trong lòng.
Thịnh Trình Việt bây giờ rất hài lòng, cảm giác ôm Tiêu Mộc Diên giống như ôm cả thế giới.
Chú tài xế cảm thấy bất đắc dĩ, ông ấy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, dáng vẻ ngọt ngào phía sau, khiến ông một người độc thân không tìm được vợ rất ngưỡng mộ!
Lúc đến nơi Tiêu Mộc Diên cố ý muốn tự mình xuống xe, cô uy hiếp Thịnh Trình Việt: "Nếu như mấy bước này cũng không để cho em đi, vậy đời này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa."
Mặc dù biết Tiêu Mộc Diên nói có phần tức giận, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn đồng ý: "Vợ, xin mời."
Thịnh Trình Việt mở cửa xe cho Tiêu Mộc Diên, đồng thời tỉ mỉ giúp cô che đầu, không để cô đụng vào trần xe.
Tiêu Mộc Diên trong lòng ấm áp, người đàn ông này quả thật là muốn tìm một chút quan tâm. Nụ cười của cô tự nhiên nở lên, thoáng nhìn qua Thịnh Trình Việt phía sau, cất bước xuống xe. Thịnh Trình Việt còn đưa tay mình lên.
"Vợ hãy nắm lấy tay anh đi."
Tiêu Mộc Diên tất nhiên cũng không từ chối.
Tâm trạng của bọn họ vốn cũng không tệ lắm, nhưng đến khi nhìn thấy cái xe khác đỗ trong sân.
Xe này nhìn rất quen mắt, mặc dù toàn thân là màu đen, nhưng lại là loại đặc biệt trên những tiêu chuẩn khác, đó là về danh dự gì đó, vừa nhìn chủ của chiếc xe nhất định là người rất cómặt mũi.
Khuôn mặt Tiêu Mộc Diên cứng lại, cô luôn cảm thấy như vậy có chút không bình thường.
Thịnh Trình Việt cũng giống như vậy, đặc biệt thấy được người qua cửa phòng đang khép hờ, cái này đủ chứng minh thực sự có người đã đến.
Thịnh Trình Việt đẩy cửa ra, lại nghe được tiếng Nguyệt Nguyệt quát tháo.
"Đừng đánh, đừng đánh!"
Giọng Nguyệt Nguyệt vốn rất to, bây giờ quả thực có thể dùng thê thảm để hình dung.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên thắt lại, trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Chuyện này rõ ràng không phải lỗi của Viễn Đan, sao anh ấy lại đi giúp người xấu chứ?"
Đó là giọng của Nguyệt Nguyệt, bên cạnh còn có giọng của một người đàn ông, vừa nghe liền biết là người lớn.
"Có lỗi cũng không sao, hết lần này tới lần khác có lỗi không nhận, mặt mũi nhà họ Thịnh chúng ta đều bị nó làm mất hết!"
"Cháu đã nói rồi, không phải lỗi của Viễn Đan, không phải lỗi của anh ấy! Viễn Đan, anh cũng giải thích một chút đi! Nói cho bọn họ biết chân tướng của sự việc."
"Chân tướng của sự việc chính là nó đã sai."
Tiếng cải vã, tiếng gậy đánh vào người, rất chói tai. Càng làm Tiêu Mộc Diên đau lòng hơn, cô nghe được giọng của Viễn Đan.
"Giải thích có ích sao? Dù sao ông ta cũng sẽ không tin đâu."
"Ban đầu con cho rằng Tô Anh chỉ muốn quyến rũ bố con, không ngờ lại quyến rũ ông." Nguyệt Nguyệt lời nói cũng trở lên ác độc, nhưng giây tiếp theo chính là tiếng đánh vào mặt.
Tiêu Mộc Diên không dừng được bước chân của mình, xông vào.
Cô nhìn cảnh trước mặt thiếu chút nữa ngây người.
Con trai của cô bị hai người áo đen đè dưới đất, bị một người cầm gậy đánh vào, còn con gái của cô cũng bị một người áo đen giữ lại, con bé phản kháng, nhưng không có chút tác dụng, nửa bên mặt còn sưng lên.
"Các người đang làm gì vậy!”
Tiêu Mộc Diên hét lớn một tiếng, một câu kia mang bao tức giận và đau lòng.
Người ở bên trong cũng sửng sốt một chút, đặc biệt người cầm gậy kia.