"Gì?" Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, trực giác cho anh biết, người phụ nữ này sẽ không hỏi chuyện gì tốt đẹp.
Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ mặt của Thịnh Trình Việt, biểu cảm này của anh là thế nào? Ý bảo cô có thể nói rồi sao?
"Xin hỏi tổng giám đốc Thịnh, tối hôm qua tôi không đến dạy kèm thì có hậu quả gì? Hôm nay tôi tăng ca có bù lại được không?" Nếu anh muốn trừ tiền cô, bây giờ cô sẽ lập tức bỏ đi, sau này cô tuyệt đối sẽ không liên quan gì đến anh nữa.
Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, trong đôi mắt thâm sâu kia thoáng qua một sự phức tạp, người phụ nữ này thiếu tiền đến vậy sao? Nếu cô đã thiếu tiền như vậy, vậy hôm đó sau khi xảy ra chuyện kia, tại sao cô không nhân cơ hội đòi anh một ít tiền? Nếu lúc đó anh cảm thấy vui, có lẽ sẽ cho cô rất nhiều tiền, thế mà cô lại tức giận rồi bỏ đi.
"Thật ra nếu có khó khăn thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho em một ít tiền!" Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, sau khi trải qua chuyện hôm đó, không hiểu sao anh lại muốn đối xử với cô tốt một chút, đáp ứng một số yêu cầu của cô.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời Thịnh Trình Việt nói, cô bất giác cong khóe môi cười lạnh, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh anh làm nhục cô hôm đó, lời này của anh là có ý gì? Là muốn bù đắp một chút cho cô sao? Dễ dàng bù đắp cho lỗi lần mà anh gây ra cho cô? Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi cô càng lạnh hơn.
"Tôi cần tiền, nhưng dù tôi có cần tiền thì cũng là tiền tôi dùng mồ hôi và công sức mà kiếm được, chuyện tối hôm đó anh cũng không cần để trong lòng, tôi sẽ xem như hôm đó mình bị chó cắn, yên tâm, tôi sẽ không bám lấy anh đâu."
Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nói, rõ ràng là chẳng quan tâm mấy, nhưng tại sao trong lòng cô lại thấy đau đớn, hôm đó anh đã hủy hoại đi sự trong sạch của cô, còn giẫm đạp lên tự tôn của cô, khiến cô nhớ lại chuyện sáu năm trước cô vì tiền mà bán đứng chính mình.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Thịnh Tuấn Hạo đã ngủ say, có lẽ là do uống thuốc cảm nên khiến cậu cả đêm không ngủ bây giờ lại ngủ thiếp đi nhanh chóng.
Ánh mắt Thịnh Trình Việt ngày càng lạnh lùng, đáng chết, lúc nãy cô vừa nói gì thế? Lại dám nói là bị chó cắn? Cô xem anh là chó đúng không? Anh đột nhiên nở một nụ cười hung ác.
"Em không bám lấy anh, nhưng anh sẽ bám lấy em, cơ thể em hấp dẫn như vậy, nếu đem bán thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy." Nếu cô dám mắng anh là chó, vậy anh cũng không cần để ý đến cảm nhận của cô.
Thật ra anh không hề thấy phản cảm đối với cô, chỉ là do cô rất biết cách khiến cho anh thấy phản cảm, người phụ nữ này thật sự là một cực phẩm.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên lập tức trắng bệch, quả nhiên anh xem cô là loại phụ nữ như vậy, nên anh mới mặc kệ mọi thứ mà phát sinh quan hệ với cô, vì thế, anh mới sỉ nhục cô thế này.
"Thân hình tổng giám đốc Thịnh cũng không tệ, nếu tổng giám đốc Thịnh là trai bao, nhất định sẽ rất hút khách, làm ăn tuyệt đối sẽ rất được." Tiêu Mộc Diên không chút khách khí mà đáp lại, chỉ là trong lòng cô vẫn thấy rất đau, sáu năm trước, vì ba cô mà cô bán đi sự trong sạch, bán đi sự tự tôn của mình, không ngờ sáu năm sau, cô lại bị một người đàn ông thế này chiếm hữu.
Thịnh Trình Việt đột nhiên tiến lại gần Tiêu Mộc Diên, hơi thở lạnh lẽo của anh phà lên mặt Tiêu Mộc Diên, khiến tim cô bất ngờ đập nhanh hơn, bàn tay của cô đã chặn ở trước lồng ngực Thịnh Trình Việt.
"Vậy anh sẽ thử làm trai bao, còn em sẽ là khách hàng đầu tiên của anh." Khi Thịnh Trình Việt mở miệng nói thì anh vẫn áp sát lại gần Tiêu Mộc Diên, mùi chanh đặc biệt trên người anh bao trùm lấy cô.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên càng căng thẳng hơn, cô lùi lại theo phản xạ, nhưng Thịnh Trình Việt lại bất ngờ giữ chặt đầu cô, ép cô nhìn thẳng vào anh, bờ môi hấp dẫn của anh đột nhiên ấn lên trên.
Tiêu Mộc Diên ra sức vùng vẫy, nhưng giờ phút này, sự phản kháng của cô chẳng có chút tác dụng. Thịnh Trình Việt vừa hôn Tiêu Mộc Diên vừa bế cô lên bước ra ngoài, trên người cô phát ra một mùi hoa bách hợp nhẹ nhàng, trước kia anh còn tưởng cô dùng loại nước hoa này, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện ra, thì ra mùi hương này phát ra từ người cô, không hề có thêm bất cứ tạp chất nào, đó là mùi hương tự nhiên.
Đột nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, Tiêu Mộc Diên giật mình, đáng chết, Thịnh Trình Việt này rốt cuộc xem cô là loại phụ nữ gì, sao anh có thể ngang ngược như vậy, bây giờ mới là sáng sớm mà.
"Không phải em thích tiền sao? Nói đi, em muốn bao nhiêu?" Thịnh Trình Việt say đắm hôn lên cơ thể Tiêu Mộc Diên, anh vừa hôn vừa mở miệng hỏi, bất luận cô muốn bao nhiêu anh cũng cho cô, cơ thể cô thật sự khiến anh mê mẩn, nếu có thể, anh tình nguyện xem cô là người tình để ở bên cạnh mình.
"Tôi muốn có sự tự tôn, tôi muốn lấy lại sự trong sạch, anh có cho được không?" Tiêu Mộc Diên cắn răng nhấn mạnh nói từng chữ, trong giọng nói dường như chứa đầy sự hận thù, biểu cảm này của cô khiến Thịnh Trình Việt giật mình, anh vô thức dừng động tác lại.
Bây giờ anh mới hiểu, thì ra cô quan tâm đến cơ thể của mình như vậy, là vì cô muốn giữ sự trong sạch của mình cho ba của hai đứa con cô sao? Có một khoảnh khắc, anh thấy hơi đố kỵ với người đàn ông có thể lấy Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt đứng dậy, anh không hề xin lỗi Tiêu Mộc Diên mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên, nếu cô có chồng, tại sao chồng cô không lo cho cô, cô cần tiền như vậy là để làm gì? Anh đột nhiên muốn điều tra kĩ về người phụ nữ này, anh muốn biết tình hình cuộc sống của cô.
Cô chỉnh lại quần áo lộn xộn vì bị anh kéo ra, cô kiêu ngạo xoay người bỏ đi, giờ phút này cô chẳng muốn đối diện với người đàn ông đó, nếu có thể, cô thà chưa từng gặp người như anh.
Khi Tiêu Mộc Diên đi đến cửa thì Thịnh Trình Việt đột nhiên kéo lấy tay cô.
"Đây là năm trăm triệu, em cứ cầm trước, nếu đến lúc đó em vẫn cần tiền thì cứ đến chỗ anh lấy." Giọng nói của anh bình tĩnh lạ thường, không có chút dao động nào.
Tiêu Mộc Diên nhìn vào tờ chi phiếu trên tay Thịnh Trình Việt, bất giác lại nghĩ đến sự sỉ nhục mà anh đối với cô lúc trong xe, cả những lời anh từng nói, anh từng nói, hai trăm triệu, ngủ cùng anh một đêm. Còn bây giờ anh đưa cô năm trăm triệu, có phải gián tiếp nói anh dùng năm trăm triệu này để mua tối đó của cô.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên nở một nụ cười mỉa mai, cô cầm lấy tờ chi phiếu trên tay Thịnh Trình Việt, trước khi Thịnh Trình Việt kịp mở miệng, cô đột nhiên giơ tay ra, xé nát tờ chi phiếu đó trước mặt Thịnh Trình Việt, rồi vung tay lên, mảnh vụn bay khắp phòng.
Thịnh Trình Việt kinh ngạc đứng nhìn hành động của cô, sắc mặt anh u ám, người phụ nữ này lại không biết phân biệt tốt xấu, dám đứng trước mặt anh xé nát tờ chi phiếu. Cô có biết, đây là lần đầu tiên anh đích thân cho phụ nữ chi phiếu, trước kia đều do trợ lý phụ trách việc này. Tay anh bất giác nắm lại, dường như anh đang ra sức kiềm chế cơn giận dữ.
Tiêu Mộc Diên vẫn cứ nhìn thẳng vào mặt Thịnh Trình Việt, dáng vẻ kiên cường cứng rắn. Cô lạnh lùng cong khóe môi mỉm cười.
"Tôi thấy tiền của anh rất bẩn!" Nói xong, cô ung dung xoay người bỏ đi, để lại một bóng lưng kiêu ngạo, dáng người cô thẳng tắp, đầy vẻ quật cường.
Thịnh Trình Việt nhìn theo bóng dáng của Tiêu Mộc Diên, anh chau mày, lần đầu tiên, có một người phụ nữ không cần tiền của anh, đã vậy còn dám xé tiền ở trước mặt anh, còn nói tiền của anh bẩn? Cô rốt cuộc là người như thế nào? Người đàn ông như thế nào mới lấy được một người phụ nữ như cô.
Anh không hề tức giận vì lời cô nói, ngược lại anh còn có ý muốn tìm hiểu kĩ hơn về Tiêu Mộc Diên, người phụ nữ này thật thú vị. Đây là lần đầu tiên anh có hứng thú với một người phụ nữ, anh có một sự kích thích kỳ lạ, muốn tìm hiểu cuộc sống của cô. Rốt cuộc cô là người phụ nữ thế nào, cô cần tiền như vậy, nhưng tại sao lại xé chi phiếu của anh.
Đột nhiên Tiêu Mộc Diên quay trở lại, vì cửa biệt thự đang khóa chặt, không có sự cho phép của Thịnh Trình Việt, bọn họ không dám tự ý để Tiêu Mộc Diên rời khỏi.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên quay trở lại, khóe môi đột nhiên cong lên, không có mệnh lệnh của anh, cô không thể rời khỏi đây được.
"Tổng giám đốc Thịnh, phiền anh bảo vệ sĩ của anh mở cửa, tôi còn có việc cần phải làm." Tiêu Mộc Diên nhìn chằm chằm vào Thịnh Trình Việt, nhìn người đàn ông tinh tế như một bức tượng điêu khắc, nhưng cô lại hận anh thấu xương.
Thịnh Trình Việt cũng nhìn thẳng vào Tiêu Mộc Diên, cô cứ hay ngang ngược như vậy, nếu cô có thể nói những lời dịu dàng, có lẽ anh sẽ đồng ý cho cô đi, có khi còn đưa cô trở về.
Thịnh Trình Việt bước đến trước một bước, nhưng Tiêu Mộc Diên lại lùi về về sau một bước, giữ khoảng cách với anh.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên đứng trước mặt mình, người phụ nữ này đang sợ sao? Thật nực cười, trước kia tất cả phụ nữ đều muốn tiếp cận anh, anh không chỉ có tiền, còn đẹp trai, có quyền thế, những chuyện này rất rõ ràng. Vậy mà người phụ nữ đứng trước mặt lại lùi lại?
"Em vẫn chưa đi được, phải đợi con trai anh thức dậy thì mới được đi." Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, con trai anh vì cô nên mới bị cảm, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thịnh, chuyện đó không nằm trong phạm vi công việc của tôi." Sao cô có thể ở lại đây, cô còn phải đi thăm ba cô, đã sáu năm trôi qua, không biết ba cô ở trong tù có gầy đi nhiều không?
Thịnh Trình Việt nhíu mày, người phụ nữ này ở trước mặt anh chỉ có công việc thôi sao? Mở miệng ra là nói đến công việc, sau đó là tiền, giữa cô và anh dường như chẳng còn đề tài nào khác.
"Mười triệu, ở cùng con trai anh một ngày." Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, nếu cô thích tiền như vậy, anh sẽ cho cô một ít tiền.
Nếu là trước khi xảy ra chuyện đó, nghe nói đến con số mười triệu có lẽ Tiêu Mộc Diên sẽ rất vui, nhưng bây giờ, trong tiềm thức của cô, tất cả tiền mà anh đưa cho cô đều là vì chuyện xảy ra hôm đó, khiến cô thấy bị sỉ nhục.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thịnh, có những thứ chỉ cần dùng tiền là mua được, nhưng cũng có những thứ không thể dùng tiền để mua. Thời gian của tôi là thứ không thể dùng tiền để mua, nên phiền anh để tôi rời khỏi đây." Ánh mắt long lanh của Tiêu Mộc Diên chớp chớp, nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt, từ sau khi xảy ra chuyện đó thì cô không còn tôn trọng anh nữa, nếu anh đã không tôn trọng cô, cô hà tất phải tôn trọng anh?