Thấy Tiêu Mộc Diên cùng với cô gái bên cạnh đi về một hướng vừa nói vừa cười, Thịnh Trình Việt không nhìn được hỏi bác ngư dân bên cạnh: “Mấy cô đó định đi đâu?”
“Cậu hỏi Lâm Linh và cô gái cô ấy nhặt được ấy hả?” Bác ngư dân hỏi: “Có phải thấy cô gái kia khá là xinh đẹp đúng không?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thịnh Trình Việt gật đầu: “Đúng là xinh đẹp.” Còn xinh đẹp nhất trên thế giới này.
Bác ngư dân tựa như hiểu rõ, lại nói: “Không phải là cậu có vợ rồi sao?”
“...”
Thấy Thịnh Trình Việt không trả lời, bác ngư dân lắc đầu nói: “Ài, đám trẻ các cậu ấy, gặp được người mình thích thì chưa kết hôn cũng nói mình là chồng là vợ người khác.” Ông ta tưởng Thịnh Trình Việt thấy cô gái xinh đẹp nên mới nói thế.
Nhưng Thịnh Trình Việt cũng không phủ nhận, dù sao thì người kia cũng là vợ anh.
Thịnh Trình Việt hết lời để đáp, bác ngư dân lại cho là ông ta đoán đúng, thì càng không để ý nói chuyện của Tiêu Mộc Diên cho anh.
“Lâm Linh mở một quán cà phê bên bãi biển, tên là “Cà phê Đảo” cậu có thể ra đó xem. Cô ấy nhặt được cô gái kia thường là ở trong quán giúp việc cho cô ấy.”
“Cảm ơn bác nhiều.” Thịnh Trình Việt nói cảm ơn xong liền ngẩng đầu tiếp tục đuổi theo hình bóng kia.
Tuy hình dáng kia đã trở nên nhỏ bé đến chỉ còn cái bóng, nhưng anh vẫn không muốn quay đầu.
“Chậc chậc.” Thấy dáng vẻ của Thịnh Trình Việt, bác ngư dân không thể không cảm thán: “Thật đúng là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!” Nói xong còn truyền ra tiếng cười sảng khoải của bác ngư dân, vang vọng trời xanh.
Sau Thịnh Trịnh Việt tìm đến quán ‘Cà phê Đảo” như lời bác ngư dân nói.
Bên trong quán có hai bóng hình đang bận rộn, đó là hai người anh vừa gặp lúc nãy. Họ mặc đồng phục, qua lại như con thoi trong quán.
Ngoại trừ Tiêu Mộc Diên ra, một người khác chính là Lâm Linh.
Nãy ở bãi biển, anh chỉ để ý đuổi theo Tiêu Mộc Diên, không kịp nhìn người bên cạnh cô. Người kia hẳn là Lâm Linh trong lời của bác ngư dân, có một bộ tóc ngắn gọn gàng, mặc đồng phục đen, thật đúng là khiến người ta khó phân biệt ra là nam hay nữ.
Trên bãi biển có vài bóng người, anh chỉ nhìn thoáng qua liền cho rằng Lâm Linh là con gái. Nhưng nếu Lâm Linh là con trai... ánh mắt anh lóe lên tia nguy hiển, xem ra, cho dù anh thả Tiêu Mộc Diên tiêu sái vài ngày, trong lòng cũng không cho phép.
Trong trường hợp bình thường, anh hẳn là xông lên, sau đó bảo Tiêu Mộc Diên theo anh về nhà, nhưng kết quả như thế sẽ không đáng tin lắm, một là Tiêu Mộc Diên có khả năng sẽ phản đối, hai là Tiêu Mộc Diên dù cho là theo anh về cũng sẽ buồn bực không vui. Vì vậy, anh từ bỏ cách ngu xuẩn ấy, trực tiếp...quay đầu đi.
Dù sao thì giờ anh đã tìm thấy nơi Tiêu Mộc Diên ở, cũng không sợ cô ở dưới mí mắt anh mà bỏ trốn. Cho dù bụng anh tràn đầy nghi hoặc muốn đi hỏi cô, nhưng anh biết dục tốc thì bất đạt, không nên để bà xã chạy trốn mất.
“Diên Diên, nãy bên ngoài hình có một kẻ khả nghi nhìn chằm chằm cô.”
Thịnh Trình Việt đi rồi, Lâm Linh đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, nói với cô chuyện này.
“Cô hẳn là nhìn nhầm đi.” Tiêu Mộc Diên trên mặt luôn treo một nụ cười nhợt nhạt, nghe Lâm Linh nói, hiển nhiên là không để ý chuyện cô ấy nói.
“Tôi hẳn là không nhìn nhầm...” Lâm Linh nghĩ kỹ lại, trời nắng hôm này không to, lại hơi râm, cho nên từ trong quán nhìn ra ngoài, đa số là chỉ có thể nhìn thấy kính phản quang. Vì thế, cô ấy do dự: “Tôi nghĩ chắc là tôi nhìn nhầm rồi.”
Tiêu Mộc Diên đối với này vẫn là cười nhợt nhạt.
Lúc Lâm Linh xoay người đi bận việc của mình, ánh mắt Tiêu Mộc Diên lại hơi ảm đạm đi. Thực ra, cô cũng để ý đến. Ánh mắt ấy tựa như vẫn luôn rơi trên người cô, cảm giác ấy... giống như dáng vẻ Thịnh Trình Việt nhìn cô chăm chú...
Nghĩ đến đây, tinh thần cô hoảng hốt, anh hẳn là nên cho rằng cô không còn nữa, hẳn là không nên ra ngoài đi tìm.
Bởi tinh thần hoảng hốt, Tiêu Mộc Diên đang rửa cốc bỗng rơi xuống đất.
Đồ sứ vốn dễ vỡ, giờ đã vỡ tan tành dưới đất.
Càng làm người ta không ngờ là tiếng quá vang, làm cho Lâm Linh nghe thấy liền lập tức đi tới, cô vội vàng kiểm tra người Tiêu Mộc Diên, gấp gáp hỏi: “’Cô không sao chứ.”
Tiêu Mộc Diên gật đầu: “Tôi không sao cả, tôi đi lấy chổi quét cái đã.” Nói xong, cô quay người đi lấy chổi.
Nhưng tiếp đó cả ngày hôm ấy cô đều không được bình thường...
“Diên Diên, có phải cô mệt rồi không?” lâm Linh hơi lo lắng hỏi, trước nay Tiêu Mộc Diên là người rất cẩn thận, nhưng Tiêu Mộc Diên của hôm nay lại hơi kỳ lạ, tựa như quá hấp tấp.
Nãy cô ấy có bảo cô đi làm cốc cà phê, kết quả cô làm một cốc trà sữa? Tiêu Mộc Diên mà lại mắc những sai lầm như này, vẫn lần đầu tiên cô ấy thấy.
“Xin lỗi.” Tiêu Mộc Diên trên trán đổ một lớp mồ hôi, sau khi cô lau đi thì nói xin lỗi với Lâm Linh.
Cô cũng không rõ chỉ là nghĩ đến Thịnh Trình Việt mà thôi, đáy lòng lại nảy ra một cảm giác khác thường, khiến lòng cô không yên. Cô sẽ vô thức mà nghĩ xem những ngày nay không có cô, anh có đúng giờ ăn cơm, đi ngủ hay không, có đúng giờ tan tầm đi làm hay không, có...nhớ đến cô không?
Lúc một thân một mình trong biển, cô đã cho là mình hạ quyết tâm không lại để ý đến Thịnh Trình Việt nữa.
Cô vẫn nhớ lần đầu rơi vào biển, Thịnh Trình Việt liều cả tính mạng vớt cô lên. Nhưng lần này, ngoại trừ cô cảm nhận nước biển làm tim cô lạnh băng, và cả từng đợt bọt sóng nhấn chìm cô thì chẳng cảm nhận được cảm giác nào nữa.
Lâm Linh vốn không có ý chê trách Tiêu Mộc Diên cái gì, cô ấy chỉ nói: “Dù sao thì giờ khách cũng không đông, một mình tôi cũng có thể, cô đi ra sau nghỉ trước một chút đi.”
“Không sao, tôi không có chuyện gì, sau tôi sẽ tỉnh táo.” Tiêu Mộc Diên không hề muốn rời khỏi vị trí làm việc.
Lâm Linh nghe vậy, cố ý sầm mặt xuống: “Có thể là cô không mệt, nhưng bé cưng trong bụng cô mệt rồi, cô đi nghỉ trước đi, ngoan!”
Nhớ đến đứa bé trong bụng, Tiêu Mộc Diên giơ tay ra sờ một chút bụng đã hơi hở ra, trên mặt bất giác lộ ra ý cười. Tựa như cô không chỉ là một người, dầu gì vẫn còn đứa bé.
Làm cho Tiêu Mộc Diên ra sau nghỉ ngơi rồi Lâm Linh mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Mộc Diên cái gì cũng tốt, chính là quá sức bướng bỉnh, làm chủ quán như cô cảm thấy quá áp lực.
Chẳng qua cô cũng chờ mong đứa bé trong bụng Tiêu Mộc Diên ra đời, không biết sẽ đẹp đến kinh thiên động địa không, mẹ nó đã xinh đến không còn gì để nói, cho dù cô có mang bầu thì vẫn như cũ có không ít người đến quán cà phê, nói sẵn lòng chăm sóc nửa đời sau cho cô.
Nhưng Lâm Linh cho rằng, Tiêu Mộc Diên xứng đáng được người ta yêu chiều, chiều vô điều kiện.