Trương Vân Doanh mỉm cười với bác sĩ.
Mà Tiêu Mộc Diên lại có chút ngượng ngùng, cô nói: "Bác sĩ ơi, lúc nãy tôi té xỉu ở ven đường, may mà có anh chàng đẹp trai này đưa đi bệnh viện."
"Là như thế à!" Bác sĩ cũng cảm thấy có chút ngớ người, ông ấy ngượng ngùng nói với Trương Vân Doanh: "Thật xin lỗi cậu thanh niên, là tôi hiểu lầm."Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc để ủng hộ tác giả nhé!
Trương Vân Doanh lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút tổn thương. Thật ra anh đâu sợ bị hiểu lầm, trái lại còn có chút thích.
Lúc Thịnh Trình Việt chạy tới đã là một tiếng sau, anh thấy di động hết pin, lập tức chạy đi tìm mấy cái bệnh viện trong thành phố, không ngờ cuối cùng lại là bệnh viện của mình.
Lúc đó, Tiêu Mộc Diên đang trò chuyện với Trương Vân Doanh rất vui vẻ, cửa phòng bị mở ra.
"Mộc Diên!"
Nghe được tiếng của Thịnh Trình Việt, phản ứng đầu tiên của Tiêu Mộc Diên là ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng phản ứng tiếp theo lại là quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh ấy: "Anh tới đây làm gì? Không phải anh nên anh anh em em với người anh yêu nhất à?"
Thật ra, Thịnh Trình Việt nhìn thấy Trương Vân Doanh rất là tức giận, nhưng anh vẫn nhịn được. Anh đi đến trước giường, bắt lấy tay cô: "Mộc Diên, em nghe anh nói, sau này Mai... Cao Ngọc Mai cũng sẽ không tới đây nữa, nhà chúng ta sẽ chỉ có mấy người chúng ta thôi."
Thịnh Trình Việt cũng đổi luôn cách xưng hô với Cao Ngọc Mai, thật sự anh vẫn luôn hiểu được, người nửa đời sau anh phải đối xử cho thật tốt chính là Tiêu Mộc Diên.
"Thật ư?"
Thật ra, phụ nữ mang thai rất nhẹ dạ, đặc biệt là lúc bất lực. Ví dụ như lúc mang thai, chồng của cô bỗng dưng cam đoan là sẽ đối xử tốt với cô, từ đây những người phụ nữ khác chỉ là mây bay, lúc ấy tất cả lý trí của Tiêu Mộc Diên cũng đều là mây bay.
Nếu như cô thật muốn tìm lỗi, vẫn có thể nói ra những lời làm cả hai tổn thương, nhưng cô quyết định không nói những lời ảnh hưởng xấu tới tình cảm thuận hòa.
Nhìn thấy ba mẹ ôm nhau, mấy người bạn nhỏ tới sau cùng lắc đầu: "Đầu óc ba mẹ sao thế?"
Nghe được tiếng của bọn nhỏ, Tiêu Mộc Diên đẩy ra Thịnh Trình Việt ngay.
Thịnh Trình Việt còn chưa kịp hưởng thụ được người đẹp trong ngực đã bị đẩy ra, từ đáy lòng bỗng dưng tràn ra chút cô đơn.
"Mấy đứa, sao tụi con lại tới đây?" Tiêu Mộc Diên khó hiểu, rõ ràng cô không có gọi điện cho tụi nhỏ mà!
"Là anh gọi tới."
Trương Vân Doanh lên tiếng, sau khi anh thấy Thịnh Trình Việt cúp máy, lại gọi tiếp, kết quả là tắt máy, anh liền đoán chắc là hết pin rồi.
Sau đó, anh gọi cho bọn nhỏ. Tuy rằng bọn nhỏ hơi ghét người chú này, nhưng hồi trước cũng có lưu số.
"Ba mẹ, hai người ngốc à, điện thoại của ba hết pin, mẹ không biết gọi cho tụi con à? Ba cũng thế, điện thoại ba hết pin, cũng không biết tới mượn tụi con ư?" Viễn Đan thở dài, mấy người lớn này, thật sự chả đáng tin tí nào.
"..."
Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên vẫn luôn ngồi bên cạnh nghe, cảm thấy hình như rất có lí, bọn họ càng không có cách nào phản bác.
Trương Vân Doanh đang xem một màn này, bỗng dưng cảm giác trên đùi có vật gì đó đang kéo anh, anh cuối đầu xem, là thiên sứ Nguyệt Nguyệt đang vui cười: "Chú Vân Doanh, cháu tin chú là người tốt."
"..." Khóe miệng Trương Vân Doanh hơi co rúm: "Chẳng lẽ trước kia chú là người xấu ư?"
Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Thật sớm trước kia chú Doanh vẫn luôn nghĩ cho mẹ, chúng con cũng thích chú Doanh, nhưng mà sau này chú thay đổi thôi. Bây giờ con thích chú Vân Doanh."
Giọng nói mềm mềm dẻo dẻo của trẻ còn gõ vào đáy lòng của Trương Vân Doanh, khuôn mặt Nguyệt Nguyệt rất giống Tiêu Mộc Diên, nhượng anh cảm thấy dường như đây là cảnh Tiêu Mộc Diên đứng trước mặt anh nói lời cảm ơn.
Anh ấy cười, xem ra lúc kí ức chưa trọn vẹn anh vẫn không nên tùy ý ra ngoài, vừa đi ra ngoài toàn là gây thù chuốc oán.
"Mẹ, ba là thật giải quyết xong bà dì xấu xa kia là ra ngoài tìm mẹ ngay, con nhìn thấy ba có trở về một lần, đầu đầy mồ hôi. Rồi lại lái xe đi tìm mẹ tiếp đấy."
Giải quyết... bà dì xấu xa... Tiêu Mộc Diên cảm thấy từ ngữ này thật đặc biệt.
"Đúng thế đó! Thật ra ba rất quan tâm mẹ, hy vọng sau này mẹ đừng tùy ý rời khỏi nhà, chúng con cũng rất lo lắng."
Mấy đứa bé vây quanh bên người Tiêu Mộc Diên, em một câu anh một câu kể ra tất cả.
Thịnh Trình Việt đứng dậy, đi tới trước mặt Trương Vân Doanh, anh giơ lên nắm đấm giống hồi niên thiếu lên, vỗ bả vai Trương Vân Doanh: "Lần này, cảm ơn cậu."
"Tôi vốn chỉ là đang giúp chính mình thôi."
Trương Vân Doanh không có nói sai, chỉ là bởi vì anh có tình với Tiêu Mộc Diên, nên mới có thể ra tay giúp đỡ.
Thịnh Trình Việt không thể phủ nhận lần này, nhưng cũng không để ý nhiều như thế. Anh đi ra khỏi phòng, muốn đi chỗ bác sĩ hỏi thăm tình huống.
Trong phòng, Trương Vân Doanh vẫn còn ở, anh nhìn cảnh tượng vui vẻ thuận hòa trước mắt, nghĩ rằng, có lẽ mình nên buông tay.
"Nhi à, em bình tĩnh một chút, tiếp theo còn có phần diễn của em nữa đấy."
"Chị Nhi, chị Thư nói phải đó, chị bình tĩnh một chút, mặc dù chúng ra đã bao hết một phần của bệnh viện này, nhưng vẫn còn rất nhiều bệnh nhân khác."
Giờ khắc này, Trương Nhi đang mặc áo khoác trắng, một lòng tiến về phía trước, chẳng để tâm tới người đại diện và trợ lý.
Bây giờ cô đang ở cùng bệnh viện với Tiêu Mộc Diên, cô nhận một bộ phim, nhân vật chính là bác sĩ, rất dốc lòng.
Thế nhưng, ngay vừa rồi, cô bỗng dưng thính tai nghe được mấy cô hộ sĩ đang thảo luận về chuyện phòng bệnh kia có một người xinh đẹp tựa như công chúa trong truyện cổ tích, người đưa cô ấy vào cực đẹp trai.
"Cô gái kia hình như họ Tiêu, anh trai đó kêu cổ là Mộc Diên."
Ban đầu, tất cả chẳng liên quan gì tới cô, nhưng nghe được hai chữ "Mộc Diên" lại không bình thường.
"Hai người nói chuyện gì thế?"
Trương Nhi cười, đi tới bắt chuyện với hai hộ sĩ kia, hộ sĩ nhìn thẳng Trương Nhi: "Trương Nhi! Cô có thể ký tên cho bọn tôi không? Chúng tôi đều là fan film của cô."
Trương Nhi mỉm cười: "Tất nhiên là được rồi, chỉ là hai người vừa mới nói chuyện gì thế? Có vẻ rất thú vị."
"Là thế này, hôm nay chúng tôi có tiếp một người bệnh, cô gái đó rất xinh đẹp, anh trai đưa cô ấy tới cũng rất đẹp trai. Hình như cô gái ấy gọi chàng trai là... Vân Doanh."
Lòng Trương Nhi nặng trĩu, cô vẫn mỉm cười nói tạm biệt với các cô hộ sĩ: "Xin lỗi, lại tới phần diễn của tôi rồi."
"Tính tình Trương Nhi thật tốt."
"Không kiêu ngạo chút nào luôn."
.....
Trong lúc mấy cô hộ sĩ còn đang bàn về tính tình của Trương Nhi rất tốt, lại không nhận ra rằng, sau khi xoay người, Trương Nhi nổi giận đùng đùng xông về phòng bệnh kia.
Người đại diện và trợ lý vẫn luôn khuyên Trương Nhi, cũng bảo cô chú ý giữ hình tượng của mình, bọn họ đã từng thử giữ chặt cô ấy, nhưng Trương Nhi rất bướng bỉnh.
Bỗng dưng, cô ta dừng lại trước cửa một phòng bệnh, cô ta nhìn thấy tất cả bên trong, lúc đầu nghĩ phát giận, nhưng sau lại không có.
Đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào phòng bệnh, tay lại lấy di động ra, nhấn một dãy số.
"Có thể đăng những tấm hình kia rồi."