Anh vội vàng lấy khăn lụa và kính râm trong ngăn đựng đồ ra đeo lên, hạ thấp kính cửa sổ.
“Quả nhiên là anh!” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên rất là hào hứng.
Thịnh Trình Việt lập tức sững sờ, chuyện gì thế này? Cô nhận ra anh rồi ư?
Thịnh Trình Việt cảm thấy tim mình đập rất nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vừa rồi là anh đã cứu tôi đúng không?” Trên mặt Tiêu Mộc Diên từ đầu chí cuối đều có nét tươi cười. Cô nhìn người ở trước mặt này, đột nhiên lại muốn cười, còn quấn mấy lớp như vậy nữa chứ. Thời tiết hiện tại quả thật không cần mặc ấm đến thế, nhưng nhìn lớp bên ngoài này đúng là hơi mỏng, hơn nữa màu sắc cũng có chút hoa lá cành…
“Anh không hiểu em đang nói cái gì?” Thực tế thì vừa rồi anh cũng không làm gì cả mà.
“Thời đại bây giờ có phải vẫn còn lưu hành kiểu làm chuyện tốt không để lại tên tuổi hay không?” Tiêu Mộc Diên ghé vào cửa sổ xe, sùng bái nhìn người trước mắt, “Đã trễ thế này rồi, anh muốn đến đây uống cà phê sao?”
Vừa rồi đèn xe quá chói mắt, Thịnh Trình Việt đứng ngay bên cạnh tự nhiên cũng bị nhạt nhòa đi, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhìn ra anh đang đi về phía cô. Cô biết, dù cô gặp phải chuyện gì đi nữa thì anh vẫn sẽ luôn trợ giúp cô.
Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên hỏi như vậy, bèn gật đầu, “Đúng là có chút nhớ vị cà phê ở nơi này.”
“Anh nói dối.”
Thịnh Trình Việt vừa nói dứt lời, Tiêu Mộc Diên liền không chút do dự vạch trần anh.
Là do đã lâu rồi không nói chuyện với cô sao? Thịnh Trình Việt cảm thấy chỉ cần cô giữ nguyên khoảng cách nhìn anh như vậy, thân thể anh tựa hồ sẽ nổi lên chút phản ứng. Nhưng mà, dù sao thì cô vẫn đang mang thai… Anh không thể lỗ mãng. Bởi vì hiện tại anh còn đang ngụy trang, cũng không thể đường đường chính chính đi tới ôm cô.
Tiêu Mộc Diên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, cô thoáng đỏ mặt, nhưng dưới sự che đậy của bóng đêm, người khác cũng không nhìn ra được.
Mãi đến khi Tiêu Mộc Diên xoay mặt đi, Thịnh Trình Việt mới nhận ra chính mình quá lộ liễu, nhưng cũng chẳng thèm thu lại ánh mắt.
“Vì sao lại nói anh nói dối”
“Bởi vì……” Tiêu Mộc Diên quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Thịnh Trình Việt, “Bởi vì anh vẫn luôn đứng ở cửa, không hề đi vào.”
Thịnh Trình Việt ngẫm lại. Chính anh ở đây mấy ngày, quả thật chỉ ở bên ngoài, ngay cả cổng quán cà phê cũng chưa đi vào. Việc này…… Hình như hơi xấu hổ rồi thì phải.
“Này anh, có phải anh đã nghèo đến mức không mua nổi cà phê rồi không?” Tiêu Mộc Diên lại hỏi, cô tươi cười mang theo chút giảo hoạt.
Thịnh Trình Việt sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, gật mạnh đầu, “Đúng vậy! Dù sao thì cuộc đời anh cũng bi thảm lắm rồi. Vợ của anh còn cứ ở bên ngoài bịa đặt rằng anh đã chết rồi nữa kia, em nói xem cô ấy có ác độc hay không chứ?”
“…” Tiêu Mộc Diên nuốt nước miếng một cái, “Chuyện đó, có lẽ là do có nỗi khổ gì đó chăng?”
“Ví dụ như…” Thịnh Trình Việt đem vấn đề ném lại cho Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên sau một lúc lâu vẫn không nói được gì. Tự cô cũng không biết vì sao cô phải biện bạch cho chính mình nữa. Ban đêm, gió biển thổi qua từng cơn, Tiêu Mộc Diên rùng mình một cái.
Thịnh Trình Việt cũng cảm nhận được thời tiết bên ngoài. Anh mở cửa xe bên kia đi xuống.
Tiêu Mộc Diên cũng không biết Thịnh Trình Việt muốn làm cái gì, cứ đứng ngây ra đó nhìn anh.
Chỉ thấy Thịnh Trình Việt lấy một cái chăn lông từ trong cốp xe ra, khoác lên người Tiêu Mộc Diên, “Bờ biển gió lớn, lần sau đi ra đây nhớ mặc thêm áo.” Nói rồi, anh nắm lấy bả vai Tiêu Mộc Diên, đẩy cô ngồi xuống ghế phụ lái.
Một loạt động tác này cực kì tự nhiên, Tiêu Mộc Diên cũng lười nhắc nhở Thịnh Trình Việt rằng anh lộ rồi.
Bờ biển nổi gió, sóng sau cao hơn sóng trước. Nhưng ở trong xe không hề bị ảnh hưởng.
Sau khi sắp xếp xong cho Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt trở lại ghế lái mới cảm thấy anh làm những chuyện này có phải quá tự nhiên rồi không, Tiêu Mộc Diên có nhìn ra cái gì không nhỉ? Anh quay đầu lại, lại phát hiện Tiêu Mộc Diên đang nhìn ra ngoài. Cô cau mày, “Thời tiết nói thay đổi liền thay đổi ngay được là sao?”
Nhìn dáng vẻ, có vẻ cô cũng không có nhìn ra điều gì.
Thịnh Trình Việt coi như có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh cẩn thận ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Tiêu Mộc Diên. Đến khi cô xoay người lại, anh lập tức quay đi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Cửa hàng chín giờ đã đóng cửa rồi mà? Vì sao bây giờ em lại đến đây?” Đi ra ngoài buổi tối thật sự rất nguy hiểm, nếu chuyện đêm nay lại xảy ra lần nữa, Thịnh Trình Việt thật sự lo lắng mình sẽ mắc bệnh tim sớm thôi.
“Một thứ rất quan trọng của tôi bị mất nên tôi tới đây tìm.”
Đồ vật quan trọng? Thịnh Trình Việt nghĩ tới cái móc treo điện thoại tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng kia, “Cũng chỉ là một cái móc treo điện thoại thôi mà? Có gì to tát đâu.”
“Anh biết?” Tiêu Mộc Diên nghi ngờ nhìn Thịnh Trình Việt, “Vừa rồi tôi chỉ nói là một thứ quan trọng, có nói là móc treo điện thoại đâu!” Tiêu Mộc Diên thầm nghĩ trong lòng, tên này hiểu biết về cô đến vậy cơ à?
Thịnh Trình Việt chần chờ một lát, cuối cùng ăn ngay nói thật, “Vừa rồi anh thấy em cầm móc khóa di động ra.”
“…” Tiêu Mộc Diên nháy mắt cảm thấy chính mình không còn lời nào để nói. Cô ra vẻ thần bí nghiêng đầu tới trước mặt Thịnh Trình Việt, hơi híp mắt nhìn anh.
“Sao thế?” Thịnh Trình Việt cảm thấy da đầu mình hơi run lên.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, “Tôi thật không nghĩ tới! Anh có biết những việc này rất giống việc mà mấy tên cuồng theo dõi hay làm hay không? Anh này, nhìn anh cũng có vẻ là người chính trực đấy chứ. Haix, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
“…” Thịnh Trình Việt cạn lời nhìn Tiêu Mộc Diên, hỏi lại, “Em biết không, nếu anh đúng là tên cuồng theo dõi, vậy em có biết tiếp theo anh sẽ làm gì không?”
Tiêu Mộc Diên tựa hồ ngửi được mùi nguy hiểm trong không khí, cô giơ hai tay lên ôm ngực, đem mặt nghiêng người sang một bên, “Anh đừng có làm bậy đó!”
Thịnh Trình Việt thấy vậy liền thoải mái cười ha hả, “Em thật đáng yêu.”
Không phải Tiêu Mộc Diên có vấn đề về tâm lý, mà hiện tại cô thật sự cảm thấy cái từ “đáng yêu” này chính xác là có nghĩa xấu. Cười nhạo cô ngốc nghếch đây mà.
Tiêu Mộc Diên nhận ra chính mình bị trêu chọc, liền trở lại dáng ngồi bình thường. Cô nhìn thẳng về phía trước, hơi có chút mờ mịt, bối rối. Cũng có chút… Buồn ngủ.
Nghe Tiêu Mộc Diên ngáp một cái, Thịnh Trình Việt biết ngay cô buồn ngủ rồi. Gần đây anh đọc email của Trương Bân Bân mới biết Tiêu Mộc Diên dạo này cực kì thích ngủ. Nhưng đây chỉ là hiện tượng bình thường trong khi mang thai mà thôi.
Thịnh Trình Việt điều chỉnh ghế ngả ra thành giường, “Nếu em cảm thấy mệt mỏi thì có thể nằm nghỉ trong chốc lát.”
“Tôi…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy việc này có vẻ hơi không thích hợp. Tuy rằng cô biết người trước mặt là Thịnh Trình Việt, nhưng …… Cô sợ mình nhịn không được mà chọc phá anh, như vậy thì không vui nữa rồi.
“Bên ngoài gió lớn như vậy. Dù sao tối nay anh cũng không có nhà để về, có thể ở lại ở đây một buổi tối.”
Thịnh Trình Việt nói xong liền nhớ tới cánh cổng đóng chặt kia, quả thực khóc không ra nước mắt…
Nghe Thịnh Trình Việt nói như vậy, Tiêu Mộc Diên cũng hơi nghi hoặc, “Tại sao anh lại không có nhà để về?”
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!