Ba phát súng lần lượt hướng lên trên đỉnh đầu cô, hơn nữa viên đạn bên trái và bên phải cô chỉ thiếu một centimet nữa là trúng cô, nhưng may mắn thay tất cả đều trượt.
“Bắn tốt lắm.” Những người xung quanh lập tức hoan hô đứng lên, tất cả mọi người ở đây đều thầm hiểu mỗi một phát súng đều chệch có 1 cm chứng tỏ Thịnh Trình Việt cố ý tha, điều này càng chứng minh khả năng bắn súng của anh đã đạt tới trình độ cao thế nào rồi.
“Không hổ là tổng giám đốc Thịnh, quả nhiên là bắn súng giỏi!” Dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn và Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, lúc vừa rồi cô đã đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, trải qua nỗi hoảng sợ mà chưa bao giờ gặp phải. Cô chậm rãi nhìn đi nơi khác, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt Thịnh Trình Việt, trông mắt cô ngập tràn nỗi hận.
Cô hận Thịnh Trình Việt, hơn nữa cho tới bây giờ cô chưa từng hận một ai như anh ta. Người đàn ông này quả thật là tên biến thái. Không, tất cả những tên đàn ông bên cạnh anh ta đều biến thái hết, vậy mà lại lấy tính mạng con người ra làm trò đùa.
Cô được Lâm Phong đưa ra khỏi bàn xoay, còng tay cũng được tháo bỏ, sau đó bị dẫn tới trước mặt Thịnh Trình Việt.
Cô cảm thấy chân mình đang phát run, có lẽ vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau cơn hoang mang vừa rồi. Cô nhìn lướt qua những tên đàn ông trước mắt này, cõi lòng căm hận sục sôi. Nơi này quả thực chính là địa ngục trần gian.
Thịnh Trình Việt nhìn thân thể Tiêu Mộc Diên vẫn còn phát run bèn vươn tay ra. Anh muốn đỡ cô, bởi vì dáng vẻ cô trông như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nhìn lại Thịnh Trình Việt, đột nhiên hất bàn tay anh chìa ra. Anh ta muốn làm gì? Đỡ cô sao? Anh ta định đánh cô một cái rồi lại dỗ dành cô ư? Anh ta tưởng làm như vậy thì cô sẽ không hận anh ta chắc?
Ở tích tắc anh ta nổ súng, cô thề cô hận anh ta, nỗi căm hận một người toát ra từ tận tim gan.
Những người ở đây đều sửng sốt, có lẽ chẳng ai ngờ cô gái này lại dám hất tay Thịnh Trình Việt ra. Nghĩ đến thủ đoạn của Thịnh Trình Việt, tất cả bọn họ nhìn Tiêu Mộc Diên giống như đang chờ xem trò vui.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt tối sầm, vậy mà cô lại dám đẩy tay anh ra. Cô rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt sao? Nhưng lúc đối diện với đôi mắt sáng tựa sao trời mà tràn đầy nỗi hận của Tiêu Mộc Diên, trong lòng anh đột nhiên thắt lại. Cô đang hận anh!
Nghĩ đến hành động vừa rồi, có phải anh đùa quá trớn rồi không? Thật ra thì giây phút cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, anh cũng đau lòng. Nhưng chỉ nghĩ tới ánh mắt quật cường không chịu khuất phục, anh lại không dằn được mà nổ súng.
“Đi thôi!” Thịnh Trình Việt kéo tay Tiêu Mộc Diên, phớt lờ sự phản kháng mãnh liệt của cô. Cô thật ngang bướng. Không ngờ tính cách cô trước giờ vẫn như vậy.
Tiêu Mộc Diên vùng vẫy, sau đó đột ngột cúi đầu cắn vào bàn tay Thịnh Trình Việt, hơn nữa còn nghiến mạnh như thể muốn cắn đứt tay anh vậy.
Thịnh Trình Việt chỉ hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó anh đã nhanh chóng bình thản trở lại, tiếp tục kéo tay cô và lôi ra ngoài. Hơn nữa bàn tay lại siết chặt hơn như thể không phải Tiêu Mộc Diên đang cắn tay anh vậy.
Phát hiện Thịnh Trình Việt không để ý đến mình mà vẫn còn lôi kéo mình ra ngoài, Tiêu Mộc Diên thầm nhủ tên này thần kinh có vấn đề sao? Vậy mà lại mặc kệ cô cắn, quả nhiên thân thể của anh ta cứng rắn đến độ tàn nhẫn với chính mình.
“Trút giận xong chưa? Xong rồi thì lên xe cho tôi.” Thịnh Trình Việt mở cửa xe, định bắt Tiêu Mộc Diên lên xe bằng được.
Có điều ngay vào lúc này, không biết Tiêu Mộc Diên kiếm đâu ra con dao găm, chĩa vào cổ Thịnh Trình Việt. Hành động này khiến Lâm Phong và đám bảo vệ của anh tái mét mặt, lập tức định lao về phía Thịnh Trình Việt. Có lẽ chẳng ai ngờ Tiêu Mộc Diên lại đột nhiên móc ra con dao nguy hiểm kia.
Trái lại, biểu cảm của Thịnh Trình Việt khá thờ ơ, chỉ là tròng mắt anh trở nên thâm trầm sâu xa, vẻ mặt phức tạp kia khiến người ta không thể đoán được anh đang suy nghĩ gì. Cô muốn giết anh ư? Có phải cô đã hận anh thấu xương phải không?
“Cô Tiêu, có chuyện gì thì cũng đừng rút dao ra chứ.” Thái độ của Lâm Phong với Tiêu Mộc Diên rõ ràng khách sáo hơn rất nhiều, bởi vì anh ta cảm nhận được tình cảm của Thịnh Trình Việt dành cho Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cười khẩy, cau mày nhìn Lâm Phong.
“Có chuyện gì cũng đừng rút dao, nhưng có thể cầm súng đúng không?” Tiêu Mộc Diên cười sang sảng, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Lâm Phong thầm giật thót, thì ra Tiêu Mộc Diên ghi thù vì chuyện lúc này. Chỉ là cô vẫn chưa biết, lúc nổ súng vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy biểu cảm buồn bã trên mặt Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt vẫn luôn im lặng, chỉ là anh vẫn định lên xe. Con dao trong tay Tiêu Mộc Diên lại dời đi theo hướng cổ anh, chạm vào da thịt, chỉ cần quét một cái là sẽ xuất hiện một vết cứa.
“Anh đừng tưởng tôi không dám giết anh.” Anh ta có thể nổ súng với cô thì sao cô không thể dùng dao. Nếu có thể, hiện tại cô rất muốn giết anh, nhưng khi nhìn những người bảo vệ xung quanh, bây giờ cô giết anh thật thì chắc chắn cô chẳng thể sống tiếp được. Không được! Cô phải sống.
Lâm Phong nhìn con dao trong tay Tiêu Mộc Diên, lập tức tiến lên một bước.
“Anh đừng qua đây.” Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên bỗng căng thẳng tột độ, cô vừa sơ ý một chút, con dao đã cứa một nhát trên cổ Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy trên tay dinh dính, lòng chợt căng thẳng, lúc nhìn thấy vết máu trên tay thì bỗng sợ hãi khôn cùng.
Thịnh Trình Việt không ngờ cô lại ra tay thật, anh chỉ cảm thấy trên người đau nhói, đau không phải vì vết thương mà là trái tim. Giờ phút này anh mơi sphats hiện thì ra anh quan tâm cô, thậm chí quan tâm cô làm những chuyện như thế.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lâm Phong bất chấp tất cả, lập tức tiến lên cướp đi con dao trong tay Tiêu Mộc Diên, đỡ lấy Thịnh Trình Việt. Song Thịnh Trình Việt lại đẩy anh ta ra, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên.
Cõi lòng Tiêu Mộc Diên vốn hoảng sợ, nhưng đối diện với ánh mắt của Thịnh Trình Việt, cá tính ngang bướng bỗng trỗi dậy trong cô. Vừa rồi anh có thể cầm súng bắn cô, vậy thì tại sao cô không thể ra tay với anh. Cô đâu có sai.
“Vừa rồi em thật sự muốn giết anh phải không?” Thịnh Trình Việt cất giọng bình thản và mang chút mong đợi, anh chưa bao giờ mong đợi một chuyện gì đó giống như bây giờ.
Nhưng thật ra anh luôn luôn có lỗi với Tiêu Mộc Diên, cô một thân một mình nuôi nấng hai đứa bé, vậy mà anh lại cướp đi con của cô. Anh vốn tưởng rằng sau khi cướp đi bọn trẻ, cô sẽ ngày ngày đến thăm chúng, anh cũng có thẻ gặp cô thường xuyên, vậy mà không ngờ cô lại quên mất anh, thậm chí còn quên cả bọn trẻ. Có lẽ trước giờ cô luôn hận hay, nhưng anh vẫn không ngờ cô lại muốn giết mình.
Trái tim Tiêu Mộc Diên đập thình thịch, đương nhiên cô không muốn giết anh ta thật rồi, sao cô lại giết người được chứ? Chỉ là cô hận anh ta, vừa nghĩ tới anh ta định giết mình thì cô lại bốc lên cơn giận. Cô ngang ngạnh nhìn Thịnh Trình Việt: “Đương nhiên, tôi muốn giết chết anh. Nếu tôi không muốn thì lấy dao ra làm gì?” Nét mặt cô ương bướng, giọng nói kiên định. Cô vừa dứt lời, đám bảo vệ bên cạnh hít sâu một hơi, có lẽ chẳng ai ngờ được cô lại can đảm nói muốn giết Thịnh Trình Việt trước mặt anh ấy. Không biết kết cuộc của cô gái này sẽ ra sao.
Bởi vì câu nói của tta mà đôi mắt chan chứa chút mong đợi của Thịnh Trình Việt trở nên nhạt màu trong nháy mắt. Quả nhiên cô muốn giết anh, cô hận anh đến vậy sao?
Lâm Phong lẳng lặng chứng kiến hết thảy. Thật ra thì anh ta biết vừa rồi Tiêu Mộc Diên không cố ý muốn làm Thịnh Trình Việt bị thương, nhưng khi cô chính miệng thừa nhận nên Thịnh Trình Việt mới tin.
Thịnh Trình Việt hất tay Lâm Phong ra, chút vết thương nhỏ này có nề hà gì, không cần phải đỡ.
“Để cô ấy đi đi.” Dứt lời, Thịnh Trình Việt lên xe, trên cổ anh còn đang chảy máu nhưng anh chẳng thèm quan tâm, chỉ mải nghĩ đến lời thừa nhận của cô.
Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ Thịnh Trình Việt đột nhiên quyết định như thế. Trong nháy mắt nhìn thấy vết thương trên cổ anh, cô có chút lo lắng. Nhìn chiếc xe cứ thế rời đi, cô lại nhất thời trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc mình và tên ác ma này có quan hệ gì với nhau? Tại sao chỉ vì một câu nói của mình mà anh ta lại thả mình chứ?
Tiêu Mộc Diên lái xe về nhà, trong đầu cô mải mê nghĩ tới ngày kinh hoàng này, nghĩ tới ánh mắt bất chợt nhạt màu của Thịnh Trình Việt, phải chăng anh ta hụt hẫng? Bởi vì cô muốn giết anh ta nên anh ta đau lòng?
Tiêu Mộc Diên ra sức lắc đầu cho mình tỉnh táo, cô đang nghĩ linh tinh gì đó?
Khi về đến nhà, Tiêu Lâm và Lưu Na lập tức tiến lên đón, quan sát từ đầu đến chân cô một hồi.
“Diên, con không sao chứ. Trương Vân Doanh báo rằng con bị Thịnh Trình Việt bắt đi rồi. Bố mẹ gọi điện thoại cho con mãi chẳng được, làm mẹ lo lắng muốn chết.” Lưu Na nắm tay tta rồi nói. Sau khi thấy Tiêu Mộc Diên về, gương mặt bà tươi cười vui vẻ, chỉ cần con gái bà không sao cả là được rồi.
Tiêu Mộc Diên vốn hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắc đến Trương Vân Doanh cô lại tỉnh cả ngủ.
“Bây giờ anh Trương Vân Doanh đang ở đâu ạ, con muốn đi thăm anh ấy.” Nghĩ đến Trương Vân Doanh bị thương nặng như vậy là vì cô, tốt xấu gì cô cũng phải mau mau đến thăm anh mới được.
Lưu Na thở dài, nói địa chỉ bệnh viện cho Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cầm túi xách lên rồi ra ngoài. Lúc đi rồi mới phát hiện di động của mình hết pin, thảo nào bố mẹ gọi đều không được. May mà trong túi cô còn có một cục pin rời, bèn lắp vào máy dùng tạm.
Bây giờ trời đã tối dần, sắp đến hoàng hôn rồi, điện thoại của cô vừa bật nguồn, Trương Bân Bân lập tức gọi đến, chắc là cô ấy cũng đang lo lắng cho tình cảnh của cô. Trong lòng cô bỗng trào dâng cảm giác ấp áp khó hiểu, Tiêu Mộc Diên nhanh chóng tiếp điện thoại.
“Diên, cậu không sao chứ.” Điện thoại Tiêu Mộc Diên vừa kết nối liền truyền đến tiếng hỏi han đầy lo lắng của Trương Bân Bân. Bất chợt mũi cô chua xót, có nỗi cảm động khôn tả trào dâng trong lòng, có Trương Bân Bân thật là tốt.