Phụ nữ một khi đã hạnh phúc thì sẽ bắt đầu ra vẻ. Khi mới bắt đầu, Tiêu Mộc Diên nhất định không tin những lời này, mãi cho đến khi cô nhìn thấy được bản thân mình của sau này.
Cô đồng ý với lời của Thịnh Trình Việt, cùng anh đi du lịch.
Nơi mà bọn họ tới là một quốc gia ở Nam Bán Cầu, chỗ đó thời tiết vừa vặn, có chim hót hoa nở, cũng có cả các loài thú và chim. Mà chỗ ở của bọn họ lại chính là bên cạnh biển.
Ban ngày có thể hưởng thụ phong cảnh của vùng nhiệt đới, ban đêm còn có thể thưởng thức mặt biển tĩnh lặng.
“Diên Diên.” Người gọi tên cô một cách thâm tình như vậy, chỉ có một mà thôi.
Quả nhiên, Tiêu Mộc Diên quay người liền nhìn thấy Trương Vân Doanh đang đứng ở đó.
Anh ấy mặc một chiếc quần đùi nhiệt đới, đội một chiếc mũ rơm đơn giản, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng thường ngày.
“Học trưởng, thật là trùng hợp.” Tiêu Mộc Diên “sốt ruột” chào hỏi anh ấy, sau đó kéo nhanh lấy cánh tay của Thịnh Trình Việt, nói cho anh ấy biết, hiện tại bọn họ đang rất tốt.
Trương Vân Doanh gật đầu, nhìn người bên cạnh cô, anh vẫn không tránh khỏi đau lòng.
“Anh nhớ em từng nói rằng sau khi tốt nghiệp nhất định phải đi ngắm biển, bây giờ thực hiện được rồi, chúc mừng.”
Trương Vân Doanh vô tình nhắc lại chuyện trước kia, khiến Thịnh Trình Việt cảm thấy rất khó chịu.
Mỗi khi anh quyết định làm một người đàn ông tốt của gia đình, thì chắc chắn sẽ có một đám người không cảm nhận được lại muốn anh trở lại làm Thịnh Trình Việt của trước kia.
“Ừm, vậy học trưởng cứ từ từ chơi, bọn em đi trước.” Nói xong, Tiêu Mộc Diên lập tức kéo Thịnh Trình Việt rời đi.
Tiêu Mộc Diên kéo Thịnh Trình Việt tới một chiếc ghế ở bãi cát ngồi xuống, Thịnh Trình Việt trầm mặc không nói lời nào.
Tiêu Mộc Diên cười vỗ vỗ gương mặt của anh: “Làm sao vậy? Ghen hả?” “Em với Trương Vân Doanh quen nhau bao lâu rồi?” Sao mà lúc rảnh rỗi không có chuyện gì, thì hắn lại nhắc tới chuyện trước kia mãi vậy?
Tiêu Mộc Diên cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như lúc quen Trương Bân Bân thì quen được Trương Vân Doanh luôn, đến giờ có lẽ khoảng... “Hơn mười năm rồi.”
Nghe được con số này, hơn nữa trước kia Tiêu Mộc Diên còn thầm mến Trương Vân Doanh nữa, Thịnh Trình Việt lập tức cảm thấy được sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Lại nghe Tiêu Mộc Diên nói như vậy: “Em với anh ấy chỉ có mười năm, nhưng mà em với anh thì có đến vài cái mười năm nữa. Vậy nên, đừng có ghen lung tung đó.”
Thịnh Trình Việt gật đầu, xem như đồng ý với lời của Tiêu Mộc Diên.
Buổi chiều, bên trong trại tổ chức hội, có đốt lửa, mời toàn thể du khách ở lại chơi.
Còn có cả một cuộc thi nữa, nghe nói chỉ cần thắng thì sẽ được người phụ nữ xinh đẹp nhất trại tặng hoa, coi như là sự chào đón chân thành nhất của bọn họ.
Thịnh Trình Việt cảm thấy buồn chán, cũng là vì anh thấy vô vị, đặc biệt là Tiêu Mộc Diên, gần đây không phải cô cảm thấy rất phiền sao? Vì vậy, hắn giơ tay Tiêu Mộc Diên lên: “Chúng ta tham gia.”
“Chúng ta cũng tham gia.”
Ở một chỗ khác, Trương Vân Doanh cũng giơ tay của Trương Nhi lên. Mặc dù cùng người mình yêu mến tham gia thi đấu, nhưng trên mặt Trương Nhi lại không có lấy nửa điểm vui vẻ. Cô nhìn Tiêu Mộc Diên ở phía đối diện, cô biết rõ, mục đích thi đấu của Trương Vân Doanh là vì cô ta.
Dựa vào cái gì mà cô dốc hết tất cả mọi thứ ra vẫn thua kém người này? Lần này Trương Vân Doanh tới đây cũng là vì đã biết Tiêu Mộc Diên đi đâu.
Hôm ấy, Trương Vân Doanh tới gõ cửa Thịnh gia, anh tới là để tìm Tiêu Mộc Diên xin lỗi. Nói với cô về chuyện của Trương Nhi, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ. Anh cũng biết rõ rằng nếu như chuyện này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, thì tổn hại nhất vẫn là mặt mũi và tâm trạng của Tiêu Mộc Diên.
Nhưng mà, anh nghĩ nhất định phải gặp được cô một lần.
“Xin lỗi, mẹ của cháu không có ở nhà.”
Mở cửa chính là ba đứa nhỏ, nhìn thấy Trương Vân Doanh thì lập tức cùng nhau nói. Âm mưu gây rối của Trương Vân Doanh với mẹ chúng đã được liệt vào hàng tuyển thủ hạt giống trong danh sách đen nhà chúng rồi. Nhưng nể tình trước kia người này đối xử với mẹ mấy đứa cũng không tệ lắm, nên trước hết cứ gạt ra khỏi cửa đã.
Sắc mặt Trương Vân Doanh cứng đờ, anh ấy còn chưa nói mục đích mà mình tới đây: “Vậy mẹ của mấy đứa đi đâu rồi?”
“Đi chơi với ba rồi ạ.”
“Đi đâu chơi vậy?”
“Cái này làm sao chúng cháu biết được ạ? Trong lòng ba cháu, mẹ là nhất, mấy đứa chúng cháu còn không được xếp hạng thì làm sao có thể nói cho chúng cháu biết chứ.” Viễn Đan ra vẻ thở dài, muốn cho Trương Vân Doanh biết ba của nhóc đối xử với mẹ nhóc tốt như thế nào, so với chú còn tốt hơn rất nhiều.
Sự cố ý không tên của ba đứa nhỏ khiến Trương Vân Doanh cũng có chút không vui, nhưng mà anh không thể nổi giận, bởi vì mấy đứa là con của Tiêu Mộc Diên.
“Vậy...” Anh vẫn kìm lại tính khí nóng nảy của mình, vẻ mặt ôn hoà hỏi ba đứa nhỏ.
“Xin lỗi chú, phim đã bắt đầu rồi, chúng cháu đi trước đây! Tạm biệt, chú Trương.”
Không đợi Trương Vân Doanh hỏi xong, cửa đã bị đóng lại.
“Chúng ta làm như vậy, có phải sẽ làm chú Trương đau lòng không?” Nguyệt Nguyệt nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Vân Doanh qua camera ở cửa, động lòng trắc ẩn.
“Nhưng mà chú Trương không đau lòng thì ba chúng ta sẽ là người đau lòng đó.”
“Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, chúng ta không thể để ba đau lòng được.”
...Sau đó, Trương Vân Doanh vẫn phải nhờ cậy vào thám tử mới biết được bọn họ đi đâu.
Vậy mà lại là tuần trăng mật!
Cuộc thi đấu trong trại là so xem ai dũng cảm hơn, hai người một nhóm, mang theo một cái lều vải vào trong núi sinh sống.
“Nghe nói Sơn Thần đại nhân ở ngay chỗ này, nếu như chọc giận ngài thì người đó sẽ bị lửa trời truy đuổi, rơi vào biển rộng mênh mông.” Người chủ trì nở một nụ cười ra vẻ rất thần bí, nhưng bởi vì động tác quá khoa trương nên mặt nạ trên mặt lập tức rơi xuống đất.
Lúng túng như thế nào, không cần nói cũng biết.
“Các chàng trai, cô gái trẻ, hãy cố gắng lên. Ngày mai khi mặt trời lên, thì núi mới được mở. Đến lúc đó, nhóm nào tới trước thì nhóm đó chính là người chiến thắng.” Người chủ trì e là đã cảm thấy lúng túng nên nói xong thì chạy luôn.
Những nhóm dự thi khác chỉ cười mà không để ý tới. Đây chỉ là chiêu trò lừa gạt du khách lên núi cắm trại mà thôi, giá thuê lều vải thậm chí còn đắt hơn giá thuê phòng, còn thêm cả đồ ăn, đồ uống, đèn...
Nhưng mà, tới đây chủ yếu là để chơi mà.
Nơi này khách tới du lịch rất nhiều, nhưng người có nét mặt phương Đông thì lại rất ít. Ở đây, Tiêu Mộc Diên cũng chỉ thấy có cô, Thịnh Trình Việt, còn có Trương Vân Doanh và Trương Nhi thôi.
“Sợ sao?”
Buổi chiều, Thịnh Trình Việt đã dựng xong lều trại, nhìn về phía Tiêu Mộc Diên đang không biết suy nghĩ gì ở bên cạnh.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Đừng coi thường em, gan lớn lắm đó.”
Vừa dứt lời, trong bụi cỏ lập tức truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt. Tiêu Mộc Diên theo bản năng kéo vạt áo trước của Thịnh Trình Việt, ôm lấy anh.
Nhìn xem, cô gái nhỏ này vừa mới nãy còn thề thốt nói là không sợ. Kết quả lúc này lại đang run rẩy trong lòng anh, anh không tự chủ mà nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp nam tính truyền đến từ đỉnh đầu, Tiêu Mộc Diên nhịn không được đấm vào ngực anh một cái: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy em rất đáng yêu thôi.”
“Chẳng qua là em cảm thấy cái ôm của anh ấm áp quá mà thôi.” Tiêu Mộc Diên nở nụ cười, cô biết rõ Thịnh Trình Việt đang cười cô nhát gan, nhưng lá gan của cô tất nhiên cũng không có nhỏ như vậy. Cô tựa vào vai Thịnh Trình Việt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao: “Chỉ cần ở cùng với anh, em cảm giác dù cho có bất cứ gì cũng không thể khiến em sợ hãi được.”