“Có!” Anh cứ thế trả lời chắc nịch. Thực ra nếu như anh có thể quên người kia thì nhất định giờ đâ anh sẽ yêu người phụ nữ này, hơn nữa còn yêu vô cùng yêu da diết.
Tiêu Mộc Diên mỉm cười, có câu nói này của anh là đủ rồi. Cô không biết tiếp theo có sụp đổ không, nhưng cô lại đang sợ hãi, hy vọng tới lúc đó có thể tìm được một bờ vai để dựa vào.
“Cảm ơn anh, Tiểu Việt Việt, thực ra tôi chưa từng hối hận vì quen anh.” Dứt lời cô liền xuống xe. Nhớ có người từng nói, những bước ngoặt sai lầm, những giọt nước mắt tuôn rơi, những giọt mồ hôi đổ xuống, tất cả đều khiến bạn trở thành độc nhất vô nhị.
Từ nay về sau, cô phải làm chính mình, dũng cảm yêu, cho dù có bị tổn thương thì cô cũng không hối hận.
Đột nhiên Thịnh Trình Việt ôm cô vào lòng, mặc dù anh có thể cảm nhận được chắc chắn người phụ nữ này xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không muốn hỏi cô, anh sẽ đợi cô tự nói cho anh biết.
“Vậy em về trước đi, lát nữa anh tới đón em đi dạ hội.” Lời vừa dứt, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tiêu Mộc Diên, anh không muốn làm khó cô. Thực ra, anh rất muốn yêu thương người phụ nữ này, nếu như cô ngoan ngoãn, có phải bọn họ sẽ hạnh phúc mãi mãi không? Thời khắc ấy, dường như trong đầu Thịnh Trình Việt đã quên đi Cao Ngọc Mai rồi.
*
Tiêu Mộc Diên vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của cơm chín xông vào mũi, chỉ là tâm trạng lại không hạnh phúc như tối qua nữa. Cô cởi áo khoác ra, lặng lẽ bước vào phòng bếp.
“Ba.” Cô bình tĩnh gọi, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nếu như Âu Đan đúng là chị gái cùng cha khác mẹ của cô thì cô nên làm thế nào?
Lúc Tiêu Mộc Diên vừa về, Tiêu Lâm đã phát hiện ra con gái không bình thường, ông ta đặt rau trong tay xuống, tiến lại gần Tiêu Mộc Diên.
“Con bị sao thế? Không thoải mái à?” Lúc Tiêu Lâm nói chuyện còn vươn bàn tay thô ráp đặt lên trán của Tiêu Mộc Diên.
“Ba, con muốn hỏi ba một chuyện, hy vọng ba có thể cho con biết sự thật.” Vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên bỗng nghiêm túc, trái tim lại đang kích động đập dồn dập, rõ ràng trong lòng đang rất mong đợi kết quả song cô lại sợ kết quả.
“Hửm? Chuyện gì thế?” Tiêu Lâm nhìn dáng vẻ của con gái, trong lòng hơi căng thẳng.
“Con muốn biết, nguyên nhân mẹ con bỏ đi lúc trước là gì.” Lúc cô nói chuyện, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lâm, chỉ cần ông ta có bất cứ thay đổi gì, cô hoàn toàn có thể nhận ra.
Tiêu Lâm che giấu sự hoang mang trong lòng, cố ý giả vẻ bình tĩnh nhìn cô.
“Mẹ con bỏ đi vì ba đánh bạc, chẳng phải con biết ư?” Rõ ràng Tiêu Lâm có chút chột dạ, sao tự dưng con gái lại hỏi vấn đề này? Cô biết được điều gì rồi ư?
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy sự hoang mang trong mắt của Tiêu Lâm. “Còn nguyên nhân khác không?” Tiêu Mộc Diên lại hạ giọng hỏi. Rõ ràng lúc này lòng cô cũng lạnh rồi, ánh mắt Tiêu Lâm hiện vẻ né tránh khiến cô cảm nhận được điều gì, nhưng cô vẫn kỳ vọng một kết quả khác.
“Diên, hôm nay con sao thế? Nghe được tin tức lung tung gì à?” Tiêu Lâm cố gắng giữ giọng nói của mình bình thản, nhưng trong lòng ông lại đang hồi hộp, con gái ông thực sự biết được chuyện gì rồi ư?
“Ba, con chỉ muốn nghe chính miệng ba nói, lý do thật sự mà mẹ bỏ ba. Mẹ yêu ba như vây, nếu không phải có chuyện gì thì sao mẹ có thể dứt khoát ra đi thế đâu.” Mặc dù năm đó cô từng nghi ngờ việc này, nhưng mỗi lần nhìn thấy lúc Tiêu Lâm u mê đánh bạc, cô vẫn lựa chọn tin mẹ cô bỏ ba chỉ vì đánh bạc.
“Mẹ con không yêu ba nữa, đây mới là nguyên nhân chính.” Tiêu Lâm cố gắng che giấu sự hoang mang trong lòng mình, hờ hững đáp.
“Ha!” Lúc này, Tiêu Mộc Diên không tức giận mà bật cười, nụ cười tràn đầy sự châm biếm. Mẹ yêu ba như thế, nhưng ông ta lại nói nguyên nhân mẹ cô bỏ ông ta là do mẹ cô không yêu ông ta nữa, lương tâm của ông ta ở đâu?
“Ba, thế Âu Liên kia là ai? Ba có quen không?” Giọng nói của cô trong nháy mắt đã trở lên lạnh lùng, cô thấy bất công cho mẹ cô, sao mẹ cô lại yêu một người đàn ông tồi tệ như thế này chứ?
Rõ ràng Tiêu Lâm không ngờ rằng Tiêu Mộc Diên sẽ nhắc tới Âu Liên, sắc mặt ông tái nhợt hẳn đi, cả người cứng đờ. Cô biết rồi, cô biết rồi sao?
Tiêu Mộc Diên nhìn phản ứng của Tiêu Lâm, cô đã biết câu trả lời rồi. Hóa ra tài liệu của Thịnh Trình Việt là thật, hóa ra trước kia ba cô và Âu Liên đúng là có léng phéng với nhau, hóa ra ba cô không hề yêu mẹ cô.
“Đúng là ba đã làm chuyện có lỗi với mẹ.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên quay người rời đi, bởi vì mẹ nên cô quyết định hận người ba này.
“Diên, con nghe ba nói đã.” Tiêu Lâm nhanh chóng tiến lên lên giữ lấy Tiêu Mộc Diên đang muốn rời khỏi.
“Ba, Âu Đan có phải là con gái ba không? Cô ta có phải chị gái con không?” Cô lại hỏi.
Bàn tay nắm lấy Tiêu Mộc Diên của Tiêu Lâm bỗng siết chặt, thực ra trước đây ông ta không hề biết chuyện của Âu Đan mà sau này mới biết, sau đó lại bị mẹ của Tiêu Mộc Diên biết được, cho nên bà mới bỏ ông đi.
“Xin lỗi, năm đó là lỗi của ba.” Tay Tiêu Lâm đang nắm lấy Tiêu Mộc Diên nới lỏng, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy chua xót, trong nháy mắt khóe mắt đã đỏ ửng, hóa ra đây là chân tướng, rõ ràng là việc cô đã đoán từ trước, nhưng khi thực sự bày ra trước mặt cô, cô lại đau lòng hơn trong tưởng tượng.
“Xin lỗi có tác dụng à? Xin lỗi có thể bù đắp cho mẹ con không? Lúc trước ba không yêu mẹ, sao ba còn kết hôn với mẹ.” Tiêu Mộc Diên gào lên, đây là lần đâu tiên cô hét lớn như vậy với Tiêu Lâm.
“Quả thật khi ấy ba không biết đến sự tồn tại của Âu Đan, hơn nữa lúc kết hôn với mẹ con, ba đã cắt đứt quan hệ với Âu Liên rồi.” Tiêu Lâm cố gắng giải thích cho Tiêu Mộc Diên, mặc dù lúc ông ta kết hôn với mẹ cô không có tình yêu, nhưng lúc Bạch Tuyết quyết định bỏ đi thì ông ta đã yêu bà.
Tiêu Mộc Diên đã không tin Tiêu Lâm nữa rồi, cô đi ra ngoài, lúc này cô không muốn nói thêm bất cứ lời nào với ông ta nữa, chính ông ta đã phụ bạc mẹ cô, tổn thương mẹ cô, hủy hoại cuộc đời mẹ cô. Tại ông ta, đều tại ông ta...
Tiêu Mộc Diên dường như không biết tại sao mình lại chạy ra khỏi nhà, trong lòng cô đau đớn như đang nhỏ máu. Mẹ, mẹ đang ở đâu...
Dường như ông trời cũng đồng cảm với Tiêu Mộc Diên, tự dưng trời đổ mưa, mưa chỉ lất phất thôi nhưng cũng đủ ướt quần áo.
Trước kia Tiêu Mộc Diên rất thích đứng bên cửa sổ ngắm mưa, nghe tiếng mưa rơi, bởi vì mỗi lúc thế này có thể lặng lẽ nhớ về mẹ cô. Nhưng giờ cô đứng dưới mưa mới biết rằng, hóa ra cảm giác đứng dưới mưa là như vậy, rõ ràng là đau đớn nhưng lại không cảm nhận được, rõ ràng là muốn khóc nhưng không sao khóc nổi, nỗi đau khổ cứ thế lan tràn.
Đột nhiên trước mắt sáng lên, cô né tránh theo bản năng, có điều cô bị trượt chân ngã xuống vũng nước.
“Két...” Tiếng phanh xe đột ngột vang lên bên tai cô, Tiêu Mộc Diên ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn chiếc xe phía trước. Cô biết chiếc xe này không phải của Thịnh Trình Việt, giờ cô mới phát hiện, hóa ra trong tiềm thức, cô lại mong ngóng Thịnh Trình Việt tới vậy.
Lúc Trương Vân Doanh và Trương Bân Bân nhìn rõ người phía trước là Tiêu Mộc Diên thì lập tức xuống xe.
“Diên, cậu sao thế? Sao lại ở đây?” Trương Bân Bân xuống xe, chạy tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, muốn đỡ cô dậy.
Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên không ngờ lại là Trương Bân Bân. Bấy giờ cô càng đau lòng hơn, ôm chặt lấy cô ấy, giây phút này cô cần Trương Bân Bân biết bao.
Trương Vân Doanh cầm ô theo rồi xuống xe, nhìn Tiêu Mộc Diên ôm chặt Trương Bân Bân như vậy, trong lòng anh ấy cũng dấy lên cảm giác đau lòng. Lại là Thịnh Trình Việt ức hiếp cô ư? Lúc này, ánh mắt của anh ấy lại tối sầm. Anh ấy nắm chặt chiếc ô, che trên đầu Tiêu Mộc Diên và Trương Bân Bân.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trên đầu không còn mưa, bên cạnh lại có mùi hương quen thuộc mà lạ lẫm, Trương Vân Doanh tới rồi, người đàn ông luôn thầm lặng sau lưng cô, người mà cô từng nghĩ là bạch mã hoàng tử của cô.
“Ở đây lạnh, chúng ta lên xe đi.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Mộc Diên lại rất dịu dàng.
Trương Bân Bân dìu Tiêu Mộc Diên đứng dậy, nhìn về phía Trương Vân Doanh.
“Anh, có lẽ chân của Diên bị ngã nên chảy máu rồi.” Cô ấy nhìn vết máu trên chân, cũng đau lòng, gần đây con nhóc này ít liên lạc với mình, tất cả mọi việc đều tự mình gánh vác. Tiêu Mộc Diên tự chủ và quật cường tới mức khiến người khác đau lòng.
Lúc này, Trương Vân Doanh mới chú ý đến vết máu trên chân Tiêu Mộc Diên, ngay cả nước mưa dưới đất cũng biến thành màu đỏ chót rồi, cảnh tượng này khiến người ta giật mình thon thót.
“Anh bế em lên xe.” Dứt lời, Trương Vân Doanh đưa ô cho Trương Bân Bân. Anh không quan tâm đến phản ứng của Tiêu Mộc Diên, cứ thế bế cô lên.
Tiêu Mộc Diên dựa vào trong lòng Trương Vân Doanh. Hóa ra lúc bất lực nhất, bất cứ lồng ngực nào đều có thể trở thành chỗ dựa cho cô.
“Anh Trương, em muốn tắm mưa, anh đứng dưới mưa cùng em được không?” Lòng cô rất đau, đau đến mức cả người đều tê dại, dường như cô đã không cảm thấy cơn đau từ chân nữa rồi.
Trương Vân Doanh sửng sốt, cô nhóc này gặp phải chuyện buồn gì vậy? Trong trí nhớ của anh, mỗi lần mưa cô nhóc này đều đứng bên cửa sổ ngắm mưa, cô chưa từng dầm mưa.
“Được, anh cùng em dầm mưa, nhưng chân của em...” Trương Vân Doanh nhìn chân của Tiêu Mộc Diên, mặt rõ ràng hiện lên vẻ lo lắng.
Tiêu Mộc Diên mỉm cười, nụ cười kia dường như bông hoa sen nở rộ trong mưa, tươi mát mà hoàn hảo, khiến Trương Vân Doanh nhìn tới mê mẩn.
“Chân em không sao, em chỉ muốn yên tĩnh trong mưa.” Thế là, Trương Vân Doanh ôm cô đứng dưới mưa, nhìn giống như một đôi tình nhân lãng mạn.
Thịnh Trình Việt vốn định đến đón Tiêu Mộc Diên, nhưng không ngờ nửa đường gặp cảnh tượng này. Nhìn Tiêu Mộc Diên lặng lẽ dựa vào lòng của Trương Vân Doanh, anh khẽ nheo mắt lại.
Tiêu Mộc Diên nhắm chặt mắt, tự cảm nhận nỗi đau thương trong lòng, cảm nhận nước mưa lạnh lẽo rơi vào người cô, khiến trái tim cô càng thêm chết lặng.
Truyện có bản quyền up trên