“Ban đầu tất cả đều thuận lợi, nhưng không biết Thịnh Trình Việt làm thế nào lại đột nhiên chạy tới nơi.”
“Đây là do em không chuẩn bị sẵn sàng.”
“Em rõ ràng đã tắt điện thoại của người phụ nữ kia, cho dù có hệ thống định vị thì cũng không thể xác định được vị trí mới đúng.”
“Nói vậy là em không vứt điện thoại của cô ta đi sao?”
“Ơ... Không phải tắt máy là xong rồi à?”
“Em đúng là đồ ngu ngốc, thảo nào bị đẩy đến chỗ này.”
Gương mặt Trương Nhi dữ tợn, hoàn toàn không có dáng vẻ hoàn mỹ khi xuất hiện ở trên ti vi.
“Chị, cho dù em chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng em vẫn chụp được mấy tấm ảnh về người phụ nữ kia. Đó là dáng vẻ cô ta sau khi bị trúng thuốc. Bộ dạng này tuyệt đối sẽ làm cho huyết mạch người ta căng lên.”
Trương Lân biết thủ đoạn của Trương Nhi, cho dù anh ta khó chịu khi nghe những lời cô ta nói nhưng vẫn phải ăn nói khép nép.
“Nhanh gửi ảnh cho chị.” Thật ra, mục đích cuối cùng của cô ta chỉ là bảo Trương Lân quay cảnh khiêu dâm với Tiêu Mộc Diên mà thôi.
Không có một người đàn ông nào chịu được khi thấy người phụ nữ của mình không mặc quần áo và nằm trên giường với người đàn ông khác! Cho dù thật sự không có gì nhưng cũng có thể biến thành có gì mà.
Trương Lân thở phào nhẹ nhõm và lập tức gửi ảnh qua cho Trương Nhi.
Trương Nhi cười lạnh và nghĩ Tiêu Mộc Diên chắc chắn tiêu đời rồi. Nhưng cô ta còn chưa kịp mở ra, điện thoại đã bị lấy đi bởi một bàn tay xuất hiện đột ngột.
“Người phụ nữ nào? Ảnh chụp gì?”
Trương Vân Doanh ở trước mặt Trương Nhi rất lạnh lùng, tàn khốc chứ không ôn hòa như trong mắt mọi người. Vừa rồi anh ấy chỉ vô tình đi qua lại nghe được một vài tin tức. Hình như Trương Nhi bảo em trai mình đi ngủ với một người phụ nữ, đồng thời quay lại hình ảnh không tốt của người đó.
Không biết tại sao, trong lòng anh ấy có cảm giác hoảng loạn khó hiểu.
Anh ấy mở xem ảnh. Dáng người của cô gái rất tuyệt, gương mặt ửng đỏ và đang làm một vài chuyện không nên thấy với một người đàn ông.
Có thể người khác thì Trương Vân Doanh còn quên được, nhưng anh ấy sẽ không quên gương mặt của người phụ nữ kia. Không ngờ lại là Tiêu Mộc Diên!
“Đây là chuyện gì hả?” Anh ấy tức giận ném điện thoại.
Ban đầu, Trương Nhi tính rửa ảnh rồi sau đó giả vờ không để ý đặt ở trước mặt Trương Vân Doanh, lại nhân cơ hội nói rõ Tiêu Mộc Diên là kiểu phụ nữ gì. Nhưng bây giờ thì hình như không cần thiết nữa rồi...
“Như anh thấy đấy, em điều tra về người phụ nữ Tiêu Mộc Diên kia. Nhưng anh nhìn dáng vẻ của cô ta xem có đáng để cho các anh coi trọng như vậy không?”
Trên mặt Trương Vân Doanh như có mây đen che phủ, anh ấy cúi người nâng cằm của Trương Nhi: “Tôi đã từng nói cấm cô không được dính dáng gì tới cô ấy rồi cơ mà?”
“Em...”
“Đừng thử chọc giận tôi, nếu không cho dù nhà họ Trương các người đã từng giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng sẽ không để cho cô được sống tốt đâu.”
Vẻ mặt Trương Vân Doanh làm Trương Nhi sợ hãi. Từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ tới dáng vẻ của người đàn ông này nổi giận lên lại khủng khiếp như vậy. Cho dù trước đó cô ta cũng thấy qua vài lần nhưng không thấy đáng sợ như hôm nay.
Trương Vân Doanh quay đầu rời đi. Trương Nhi lại bất chấp tất cả đi tới sau lưng và ôm lấy anh ấy: “Vân Doanh, chúng ta cần có một đứa con.”
Trương Nhi nghe mẹ mình nói, chỉ cần người phụ nữ có con thì người đàn ông sẽ không còn chán ghét cô ta như thế nữa.
Trương Vân Doanh đẩy Trương Nhi ra với vẻ chán ghét và nói: “Chúng ta vẫn nên ly hôn đi.”
Sau đó không qua tâm Trương Nhi nói gì, anh ấy đều dứt khoát rời đi.
Trương Nhi không vui và gọi vào một dãy số.
“Nhi Nhi, sao cô có thời gian rảnh mà gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất tinh nghịch, giống như cô gái mới qua hai mươi tuổi vậy.
“Tô Anh, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi à.” Tô Anh nhìn tòa nhà cao lớn chọc trời trước mặt và cười nói: “Bây giờ tôi đang ở cửa Thịnh Thế, tôi nhất định phải xem tổng giám đốc Thịnh Thế có thật sự đẹp trai như vậy không? Nếu anh ta đẹp trai thật thì tôi nhất định phải có được anh ta.”
Tô Anh nói xong liền cúp điện thoại. Nghe trong điện thoại truyền đến những tiếng tút tút nhưng Trương Nhi cũng không thấy tức giận.
Cô ta đương nhiên biết tổng giám đốc Thịnh Thế và... vợ của anh ta là ai. Lần này, cô ta phải ra sức ủng hộ Tô Anh.
Tô Anh lắc eo thon của mình và đi vào cửa lớn của Thịnh Thế. Cô ta đi tới trước quầy lễ tân và nói với giọng điệu ngang ngược: “Gọi Thịnh Trình Việt gì đó ra đây gặp tôi.”
Lễ tân nhìn Tô Anh với vẻ khó xử: “Thật ngại quá, cô có hẹn trước không?”
Hẹn trước à? Tô Anh rõ ràng không nghe nói về chuyện này.
“Cô cứ nói với anh ta là có con gái của Tô thị đến, bảo anh ta ra đón tiếp.”
Tô thị? Nhân viên lễ tân cũng có nghe qua về Tô hị. Đây là một gia tộc lớn mà cô ta không thể chọc không được, vì vậy đành phải gọi điện thoại cho thư ký của tổng giám đốc.
Thịnh Trình Việt đang vùi mình trong đống tài liệu thì thấy Mộng Huyên đi vào nói với anh: “Tổng giám đốc, dưới tầng có một người tự xưng là con gái của Tô thị tới và nói muốn gặp anh.”
Con gái của Tô thị à? Trong những người anh quen biết rõ ràng không có người nào như vậy.
“Tôi không quen.” Anh chỉ nói ngắn gọn ba từ đã tự động xác định không gặp.
“Cái gì? Không ngờ anh ta lại nói không gặp tôi à?”
Lễ tân hơi xấu hổ.
“Cô nói lại với anh ta, tôi cầm theo dự án hợp tác tới, hơn nữa còn là hợp tác với Tiêu thị.”
Lễ tân lại báo cáo lên trên, sau một hai phút quả nhiên đã nhận được tin tức đồng ý gặp mặt.
Tô Anh hừ một tiếng, sau đó bước vào thang máy. Cô ta bội phục sự nhanh trí của mình. Ngày đó cô ta nghe được anh vì một Tiêu thị nho nhỏ mà hù dọa ba mình, như vậy có thể biết được Tiêu thị rất quan trọng đối với anh. Nhưng cô ta hình như quên mất điều kiện ban đầu, Tiêu thị này là của Tiêu Mộc Diên.
Cô ta nghĩ với vẻ xinh đẹp và trẻ trung của mình, chẳng lẽ còn sợ không đối phó nổi với một tổng giám đốc sao?
Kết quả, cô ta chờ trong phòng khách rất lâu vẫn không nhìn thấy được Thịnh Trình Việt trong lời đồn đại.
Cô ta không biết mình bị người ta đùa bỡn.
Thịnh Trình Việt đang vội vàng chuẩn bị một dự án. Chờ anh phê duyệt tài liệu xong và đang muốn tiếp tục làm việc, Mộng Huyên mới có lòng tốt nhắc nhở anh là cô con gái của Tô thị đã chờ rất lâu rồi.
Nói đến Tiêu thị, Thịnh Trình Việt nghĩ đến cuộc điện thoại của Tô thị hôm đó. Bọn họ có gì cần bàn bạc về phương diện dự án hợp tác chứ?
“Thật ngại quá, đã khiến cô phải đợi lâu rồi.” Mộng Huyên mở cửa, Thịnh Trình Việt đi từ phía sau tới.
“Bây giờ các người mới đến à? Các người thật sự không biết đạo đãi khách là gì sao?” Giọng nói của Tô Anh càng lúc càng nhỏ. Sau khi cô ta nhìn thấy Thịnh Trình Việt thì ánh mắt đột nhiên sáng lên và đi tới trước mặt anh: “Anh chính là Thịnh Trình Việt sao?”
Sau khi có Tiêu Mộc Diên, anh trước sau không hề có hứng thú đối với chuyện phụ nữ xán tới bên người: “Dự án hợp tác đâu?”
Giọng nói của Thịnh Trình Việt rất có sức uy hiếp nhưng Tô Anh rõ ràng cố ý quên lãng. Cô ta chỉ vào mũi của anh và nói: “Nhìn anh đúng là rất điển trai, em muốn theo đuổi anh rồi. Anh hãy làm chồng của Tô Anh em đi.”
Mộng Huyên suýt nữa nôn ra máu. Cô gái này đúng là to gan thật. Ở trong giới, Thịnh Trình Việt nổi tiếng nuông chiều vợ mà cô ta còn muốn đào góc tưởng của vợ anh sao? Cô ta vẫn nên tỉnh lại thì hơn.
“Tôi đã kết hôn rồi.”