Đạo diễn Lý trước đây chưa bao giờ làm những việc như vậy, thật không ngờ tất cả những chuyện này đều được phá lệ bởi cậu nhóc đó.
Vốn dĩ Thịnh Thảo An còn cảm thấy kỳ lạ vì sao đạo diễn Lý lại kéo cô vào đây? Thì ra là ông muốn Viễn Đan, nhưng mà cũng có thể hiểu được, dù gì thì Viễn Đan lanh lợi như vậy, với lại trông cậu bé đẹp trai tuấn tú như vậy, đương nhiên sẽ là hạt giống tốt, nhưng mà nếu như muốn cậu bé đồng ý chuyện diễn xuất e là không phải chuyện dễ.
“Tôi cảm thấy chuyện này cũng còn phải tùy vào hứng thú của cậu bé nữa, hình như cậu nhóc không hứng thú với việc này lắm, nên tôi cũng không miễn cưỡng cậu ta.” Thịnh Thảo An đương nhiên hiểu những vấn đề này, cho nên cô ta đành thành thật nói cho đạo diễn biết.
Nói xong, đạo diễn Lý cũng gật gật đầu, sau đó nói: “Chính là vì tôi hiểu như vậy, cho nên mới tìm đến cô.”
“Ông cố tình nói với tôi chuyện này?” Thịnh Thảo An giật mình mở to hai mắt.
“Cô về nhà nghĩ cách giúp tôi, nếu thành công, tôi nhất định sẽ hỗ trợ cô hết sức mình, sau này có dự án nào lớn, tôi nhất định sẽ không quên cô.” Đạo diễn Lý đang đưa ra điều kiện cực kỳ hấp dẫn.
Thịnh Thảo An cũng không ngờ tới mình sẽ gặp cơ hội tốt như vậy, và cơ hội đó đến từ đứa cháu của cô, vốn dĩ ban đầu cô có được vai nữ chính này là nhờ phúc của Đường Lực.
Nên bây giờ cô càng cần phải nổ lực cố gắng hơn mới được.
“Vậy để tôi về suy nghĩ xem sao.” Thật chất trong lòng Thịnh Thảo An đã sớm nhảy nhót không yên theo điều kiện hấp dẫn của đạo diễn đưa ra, nhưng mà khi cô nghĩ đến phải đối mặt đàm phán với Viễn Đan thì không hề dễ dàng gì.
Trước đây mỗi lần đàm phán với Viễn Đan, cô đều là người thất bại.
Hai người nói xong, rồi im lặng đi ra ngoài.
Lúc đạo diễn Lý đi ngang qua Nguyệt Nguyệt, còn ra tay làm dấu hiệu cố lên với cô.
Cả người Nguyệt Nguyệt đều đang rất hưng phấn, cô bé không ngờ rằng hôm nay mình lại hoàn thành chuyện khó khăn như vậy, sau này nhất định phải cố gắng thêm mới được.
“Giờ đã hết giờ rồi, các con muốn đi đâu chơi, cô dẫn các con đi.” Thịnh Thảo An vốn dĩ hôm nay tâm trạng tốt, một là diễn xuất của mình thuận lợi, hai là nhoc con Nguyệt Nguyệt cũng gia nhập vào.
Duy chỉ có một điều là hôm nay không thấy Đường Lực mà cô nhớ mong đến phim trường.
“Con muốn đi khu vui chơi.” Nguyệt Nguyệt kích động nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nhắc đến khu vui chơi, mấy đứa đồng loạt ngẩn người. Nguyệt Nguyệt nghĩ đến chuyện kinh khủng nào đó, rồi để lộ ra biểu cảm thất kinh, che miệng nói: “Không xong rồi, không xong rồi.”
Không chỉ có Nguyệt Nguyệt, mà đến cả Thịnh Tuấn Hạo và Viễn Đan cũng bắt đầu bất an.
“Sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Thảo An cảm giác được lỳ lạ, ba đứa nhóc này sao tự nhiên lại như vậy, rốt cuộc là vì sao? Cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Nguyệt Nguyệt nhắc đên khu vui chơi mới sực nhớ, hôm qua năn nỉ bà dẫn mình đi khu vui chơi, nhưng mà hôm nay lại quên mất. Cho nên giờ cảm thấy áy náy muốn khóc.
“Anh ơi, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nguyệt Nguyệt chỉ có thể tìm kiếm sự trợi giúp từ hai anh.
Viễn Đan nghĩ nghĩ nói: “Về gấp rồi tính sao.”
Thịnh Thảo An tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cuối cùng cô cũng không tra hỏi tiếp, đưa bọn nhóc về trước, vì dù sao thì hình như chỉ cần về nhà là sự việc sẽ được giải quyết, cô lựa chọn im lặng quan sát tình hình.
Còn bên kia.
Tiêu Mộc Diên không biết bị Thịnh Trình Việt đưa đến chỗ nào, trong lòng cũg cảm thấy bất lực: “Rốt cuộc anh muốn đưa em đi câu? Anh đừng có chuẩn bị mấy cái bất ngờ kỳ cục nữa nha.”
Tiêu Mộc Diên cũng biết mấy chiêu trò của anh,
“Anh thật sự phát hiện em chính là con sâu trong lòng anh.” Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên nói.
“Anh tốn thời gian hơi sức cho đám nhỏ vẫn hay hơn.” Đối với Tiêu Mộc Diên mà nói, con mới là quan trọng.
“Cho nên bây giờ chúng ta xuất phát đi tìm bọn nhỏ, được không?” Tiêu Mộc Diên làm nũng nói với anh.
Thịnh Trình Việt lại lộ ra vẻ mặt không vui: “Chẳng lẽ trong lòng em chỉ có mấy đứa nhỏ thôi sao?”
“Sao anh cứ ghen tào lao vậy?” Tiêu Mộc Diên bị anh chọc tức không còn gì để nói, trên đời có ai lại cứ suốt ngày ghen với con mình.
“Vậy em hứa với anh một điều, ngoại trừ anh, em không được nói chuyện với bất kỳ người khác giới nào khác. Trong đầu em cũng không được nghĩ đến người đàn ông khác, đến cả nhắc tên họ với anh cũng không được.” Thịnh Trình Việt nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng anh vẫn còn buồn.
Cho nên anh không cho phép Tiêu Mộc Diên nghĩ đến người đàn ông khác ngoài anh ra, gọi tên cũng không được, anh luôn cảm giác rằng từ miệng Diên Diên thốt ra những cái tên đó giống như một cái gì đó không trong sạch.
“Được, anh nói gì em cũng đồng ý, vậy giờ chúng ta có thể đi tìm con chưa?” Tiêu Mộc Diên liền để lộ ra gương mặt tươi cười, túm lấy tay anh, lớn tiếng nói.
Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn có chút không vui, sao anh có cảm giác như Diên Diên chỉ ậm ờ cho qua?
“Không được, anh còn muốn em hứa với anh một chuyện nữa.” Thịnh Trình Việt bá đạo kéo Tiêu Mộc Diên vào lòng mình, giống như sợ cô sẽ trốn thoát.
“Vậy anh nói nhanh lên.” Tiêu Mộc Diên cũng không muốn dài dòng với anh, dù gì cô cũng không còn lạ gì tính gia trưởng của anh.
Thịnh Trình Việt hạnh phúc nhìn Tiêu Mộc Diên nói: “Vậy anh sẽ không khách sáo với em nữa, ừ, anh muốn em với anh đi du lịch hai người.”
“Trời ạ, chuyện xa xôi như vậy, còn bọn nhỏ thì sao?” Tiêu Mộc Diên chỉ muốn chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.
“Anh mặc kệ, anh chỉ muốn đi với em thôi.” Thịnh Trình Việt bá đạo nói, trong câu nói của anh không hề có chỗ cho thương lượng.
“Nhưng ít ra thì anh cũng phải đơn giản báo cho mọi người biết chứ.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy hiện tại mình cũng chỉ có thể lui mà tính tiếp.
“Không cần, đến lúc đó, anh sẽ cho em từ từ thông báo.” nói xong Thịnh Trình Việt ôm ngang người cô lên, lại nhét cô vào xe một lần nữa.