Thịnh Thảo An nhìn thấy Tô Anh rúc ở trong lòng Thịnh Thắng. Như vậy thì cũng thôi, chân của cô ta còn gác ở trên đùi ông ta mà tay ông ta đang vuốt ve cẳng chân của cô ta.
Tô Anh nói như vậy: "Chú Thịnh, cháu chỉ muốn chơi cùng đám trẻ, kết quả chúng lại đánh cháu. Chú nhìn xem, cánh tay và chân cháu đều bị bầm tím cả rồi."
Thịnh Thắng cẩn thận nhìn, nhưng ngoại trừ làn da trắng mịn màng lại chẳng thấy gì cả. Chỉ có điều nghe Tô Anh nói vậy, ông ta đương nhiên tin tưởng cô ta, vì vậy lại trợn tròn mắt nói mò. "Đúng là chúng quá đáng thật. Bây giờ, dù cháu có nói thế nào đi nữa thì chú cũng không tha thứ cho chúng được."
"Chú Thịnh, vậy chú tính phạt chúng thế nào?"
Tô Anh vốn muốn bỏ qua cho những đứa trẻ kia, chủ yếu là cô ta không muốn mình bị nghi ngờ, nhưng nhớ tới việc Thịnh Trình Việt từng đạp mình một cái...Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Trên người Tô Anh đúng là có chút vết thương mờ do Thịnh Trình Việt đạp. Ai bảo cô ta bình luận về Tiêu Mộc Diên? Chỉ có điều, cô ta lại đổ tất cả lên trên đầu đám trẻ con. Rốt cuộc thì người cô ta muốn là Thịnh Trình Việt, những đứa trẻ kia biến mất là tốt nhất. Dù sao Thịnh Thắng sẽ ra mặt cho cô ta, đến lúc đó có chuyện gì cũng chẳng liên quan tới cô ta.
Trong lúc Tô Anh mơ màng, tay của Thịnh Thắng tay dịch tới vuốt ve chỗ bắp chân của cô ta và nói: "Chắc Anh Anh rất đau, nào, để chú xoa cho cháu nhé."
Tô Anh thật sự cho rằng Thịnh Thắng đang xoa giúp mình nên cũng tùy ông ta.
Nào ngờ, Thịnh Thắng lại dùng sức véo Tô Anh một cái làm cho cô ta kêu lên thành tiếng. Đây cũng là những lời Thịnh Thảo An nghe được.
Bởi vì Thịnh Thắng đã quá lâu không tiếp xúc với làn da trẻ trung mịn màng như vậy nên có phần không nhịn được, sau đó lại véo một cái. Khi nghe được tiếng kêu của Tô Anh, ông ta cảm thấy như có thứ gì đang gặm cắn trong lòng, mềm mại tê dại.
"Chú Thịnh biết rồi, chú sẽ nhẹ hơn." Nói xong, ông ta vẫn tiếp tục nhéo phần thịt non này, trong mắt hiện ra cảm xúc không thể nói rõ ràng được.
Ban đầu chân của Tô Anh vẫn trắng nõn nà, dù sao cô ta cũng không thật sự có chuyện gì, nhưng giờ đã bị Thịnh Thắng nhéo cho bầm đỏ.
Hơn nữa sau khi nghe được tiếng kêu của Tô Anh, ông ta càng nhéo mạnh hơn.
Thịnh Thảo An vừa lúc xông vào và kéo Tô Anh xuống đất.
Tô Anh còn chưa kịp phản ứng thì bản thân đã nằm trên mặt đất rồi.
Thịnh Thắng cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy trong lòng trống trải rồi không thấy người kia đâu.
"Người biết thì nghĩ cô muốn có được anh tôi, muốn làm chị dâu của tôi. Người không biết còn tưởng cô muốn đẩy mẹ tôi đi để làm mẹ kế của tôi đấy!"
Tính tình Thịnh Thảo An vốn đã tệ như vậy, cô ta kéo Tô Anh xuống đất xong, dường như chưa hết giận lại giơ tay lên tát một cái.
Âm thanh này đặc biệt vang dội đến mức cô ta cảm giác mình tát rất tốt. Thịnh Thảo An co giãn bàn tay vài lần và lại chuẩn bị tát tiếp.
Lúc này Thịnh Thắng đã xông tới. Ông ta chộp lấy tay của Thịnh Thảo An và hất cô ta sang một bên: “Con làm gì vậy?"
Sau đó, ông ta vội vàng đi tới trước mặt Tô Anh và đỡ cô ta dậy, hình như còn muốn phủi sạch bụi đất trên người cô ta, nhưng chỉ làm từ lưng đến mông, thật sự khó có thể làm người ta cho rằng đây chỉ đơn giản là phủi bụi cho người khác.
Thịnh Thảo An nhìn thấy cảnh tượng trước mặt như vậy: “Con ngược lại muốn hỏi ba, ba muốn làm gì thế? Một mặt nói muốn giới thiệu cô gái này cho anh con để làm vợ anh ấy. Nhưng lúc này, bản thân ba lại động tay động chân như vậy, ba không cảm thấy mình quá mâu thuẫn sao?"
Thịnh Thắng nhìn vị trí tay của mình lúc này đang ở trên mông của Tô Anh.
Tô Anh nghe Thịnh Thảo An nói xong thì trong lòng hoảng hốt. Cô ta lập tức bước tới, tránh bàn tay của Thịnh Thắng.
Thịnh Thắng cảm giác trong tay trống rỗng, hơn nữa người vừa phá hỏng chuyện tốt lại là con gái nhà mình.
"Đây là sự quan tâm của người lớn tuổi, không ngờ lại bị con nói thành xấu xa như vậy. Ba thật sự không biết sao mình lại có đứa con gái như con nữa. Đúng là nỗi bất hạnh trong nhà!" Bị con gái nói trúng, Thịnh Thắng bắt đầu thẹn quá hóa giận.
"Sự quan tâm của người lớn tuổi à? Đúng là nực cười." Thịnh Thảo An đi tới trước mặt Tô Anh: “Có phải cô cảm thấy rất tự hào khi dụ dỗ được ba tôi đúng không? Tôi cho cô biết, chỉ cần Thịnh Thảo An tôi còn ở đây một ngày, không cần biết mục tiêu của cô là ba tôi hay là anh tôi, tôi đều sẽ không để cho cô bước vào cửa nhà tôi đâu."
"Cô..." Tô Anh nhìn cô gái trước mặt còn cao hơn mình tới nửa cái đầu, trong lòng hơi sợ hãi.
Trương Nhi - bạn tốt của cô ta cũng là ngôi sao điện ảnh nhưng dường như còn không có khí thế mạnh mẽ bằng người này... Dù sao Trương Nhi đi theo phong cách dịu vàng và thân thiện với quần chúng. Nhưng Thịnh Thảo An... hình như toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra sự công kích.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Tô Anh là đúng rồi. Thịnh Thảo An vung tay, lòng bàn tay vừa thu lại đã rơi vào trên mặt Tô Anh.
Tô Anh cảm giác bên tai ong ong, sau đó lại ngã xuống đất. Cô ta ôm mặt và bắt đầu khóc: “Chú Thịnh, con gái chú đánh cháu. Cháu cảm giác hình như không nghe được gì nữa rồi. Có phải cháu bị điếc không?"
Thịnh Thắng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì giận không có chỗ trút, giơ tay lên tát Thịnh Thảo An một cái.
Không giống với Tô Anh, lúc này cô ta đang đứng thẳng. Trước đó cô ta từng bị Tiêu Mộc Diên đánh, để tạo hiệu quả khoa trương nên cô ta mới ngã xuống đất. Không ngờ lúc này người tạo hiệu quả khoa trương kia đã đổi thành người khác. Nghĩ lại cũng thấy thật buồn cười.
Nhưng...
"Không ngờ ba vì người ngoài mà đánh con gái của mình?"
Nghĩ trước lúc trước Tiêu Mộc Diên đánh mình, Thịnh Thắng cũng chỉ bảo cô ý xin lỗi mà thôi, kết quả... lúc này cô ta lại bị ba mình đánh. Điều này không phải là quá châm chọc rồi sao?
"Cô ấy không phải là người ngoài mà là chị dâu tương lai của con."
"Ba muốn nói là chị dâu tương lai hay là mẹ nhỏ tương lai vậy?" Thịnh Thảo An đã nhận định Thịnh Thắng đối xử tốt không bình thường với Tô Anh. "Con là con ruột của ba, mà người này lại dây dưa giữa ba với anh trai con, là người xấu muốn phá hỏng gia đình của con."
Thịnh Thảo An nói xong lại bị Thịnh Thắng tát thêm một cái.
"Ai biết cô có phải là con tôi không? Trước đây, không phải mẹ cô đã từng qua lại với người đàn ông khác sao?"
"Không ngờ ba lại nói vậy!" Thịnh Thảo An nhào về phía trước, gần như là muốn lao tới trên người Thịnh Thắng.
Mà Thịnh Thắng cũng giơ tay lên, hình như lại muốn trừng trị cô con gái này. Kết quả, Âu Liên xuất hiện vào đúng lúc này.
Âu Liên kéo Thịnh Thảo An ra làm Thịnh Thắng tát hụt.
Âu Liên vẫn luôn trốn trong góc. Thật ra, khi Thịnh Thắng tát Thịnh Thảo An cái đầu tiên, bà ta đã muốn lao ra ngoài, nhưng nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là một tát, dù sao cô ta vẫn là con gái của ông ta. Kết quả...
Thịnh Thắng còn nói ra những lời làm người khác bị tổn thương như vậy, Âu Liên đã hiểu rõ trái tim người chồng này đã cách xa bà ta rồi.
Kết quả, ba ta cảm giác không thể tiếp tục chờ trong góc tường được nữa, liền lao vọt tới trước mặt Thịnh Thảo An và bảo vệ cô ta, mắt nhìn chằm chằm vào Thịnh Thắng.
Thịnh Thắng nhớ tới lời mình mới vừa nói thì có chút chột dạ.