"Chính là lúc nãy đó, lẽ nào dì Mộc Diên quên rồi sao? Vừa rồi dì không từ chối ba con, chẳng lẽ không phải là đã đồng ý rồi sao?" Thịnh Tuấn Hạo giải thích. Cậu nhớ rõ vừa rồi cậu nghe ba nói rất rõ ràng là "Con tôi muốn em làm giáo viên dạy kèm tại nhà cho nó!", mà Tiêu Mộc Diên lại không hề từ chối.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt, hình như Thịnh Trình Việt thật sự có nói một câu như vậy, nhưng cô không đáp lại anh, như vậy cô không từ chối anh, cũng không có đồng ý với anh mà.
Ý cười nơi khóe miệng Thịnh Trình Việt càng đậm hơn. Không hổ là con anh, mới nhỏ vậy đã bẫy người, xem ra sau này sẽ là trò giỏi hơn thầy rồi.
Lúc này Tiêu Mộc Diên nhìn về phía Thịnh Trình Việt, khi cô nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng anh, thì trong nháy mắt có một loại cảm giác mình bị gài bẫy, giống như là bị đôi cha con nhà này đưa vào bẫy vậy. Nhưng cô lại không tìm thấy lý do vì sao họ gài bẫy cô. Không hổ là cha con, đều gian xảo giống nhau.
"Để dì suy nghĩ xem thế nào nhé, dì không biết có thể làm giáo viên tại nhà cho con hay không, nhưng dì muốn bàn bạc với ba con chuyện tiền lương..."
Tiêu Mộc Diên còn chưa nói hết lời đã bị Thịnh Trình Việt giành lại điện thoại di động, rồi lập tức cúp máy. Cô gái này có cần mất mặt như vậy hay không, từng câu nói của cô dường như chưa từng rời khỏi chuyện tiền bạc, lẽ nào đời trước cô nghèo tới điên rồi, nên đời này mới yêu tiền đến như vậy? "Tiền lương là 150 triệu!" Thịnh Trình Việt không hề nghĩ ngợi nói. 150 triệu đối với cô mà nói hẳn là số tiền lương cao rồi chứ, hơn nữa còn là làm hai chỗ, ở công ty anh mỗi tháng cô còn có 100 triệu nữa thì phải?
Tiêu Mộc Diên nghe tiền lương như vậy, mặt mày lập tức rạng rỡ hẳn. 150 triệu đấy, xem ra cô phải ra sức mà làm giáo viên tại nhà rồi, hơn nữa còn tiền lương tại công ty nữa. Oa!!! Thu nhập một tháng của cô đã là 250 triệu rồi, nếu như có thêm khen thưởng gì nữa... Thì thu nhập một tháng của cô có thể lên tới 300 triệu hay không nhỉ?
Thật tốt quá, lần này có hy vọng cứu ba ra khỏi tù rồi.
Nhìn bộ dạng Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không nhịn được mà nhíu mày. Vì sao cô lại yêu tiền đến như vậy, chỉ cần vừa nhắc tới tiền là cô sẽ cười.
"Giám đốc Thịnh, nếu sau này ngài có chuyện gì cần cứ gọi tôi, chỉ cần cho tôi thêm ít tiền thưởng là được!" Tiêu Mộc Diên chợt nói. Cô phát hiện, chỉ cần đi theo Thịnh Trình Việt là cô có thể kiếm được rất nhiều tiền? Anh chính là thần tài của cô.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt càng ngày càng âm trầm. Cô gái này quá yêu tiền, nói không chừng một ngày nào đó sẽ vì tiền mà bán đứng anh, giữ người này bên mình chắc chắn là một tai họa.
"Yêu tiền chỉ nên yêu ba phần, nhưng cô lại yêu tới chín phần. Loại người như cô tuyệt đối không đáng tin, trong khoảnh khắc tôi chợt nghĩ, có khi nào cô sẽ vì một chuyện gì đó mà phản bội tôi. Ví dụ như những công ty khác cho cô tiền, bảo cô lấy trộm tư liệu trong công ty tôi." Thịnh Trình Việt đột nhiên lên tiếng. Dựa vào mức độ yêu tiền điên cuồng của người phụ nữ này, vô cùng có khả năng cô sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tiêu Mộc Diên sửng sốt. Người đàn ông này ngoại trừ sỉ nhục cô thì sẽ nghi ngờ cô, biểu hiện của cô kém đến vậy sao? Làm sao cô có thể làm chuyện như vậy? Nếu muốn làm, thì cô cũng sẽ quang minh chính đại mà làm. Lén lút không phải phong cách của cô.
"Bởi vì mỗi người có một hoàn cảnh, cho nên mức độ yêu tiền của mỗi người sẽ khác nhau, không thể dựa vào mức độ yêu tiền mà phán đoán bản tính của một người. Đương nhiên, nếu giám đốc Thịnh không tin tưởng tôi... Thì anh có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào, nhưng... Phí bồi thường vi phạm hợp đồng, 3 tỉ!"
Tiêu Mộc Diên nhấn mạnh câu cuối cùng. Vừa rồi cô rõ ràng nghe thấy Thịnh Trình Việt nói, phí bồi thường hợp đồng là 3 tỉ.
Thịnh Trình Việt bất chợt nhìn về phía Tiêu Mộc Diên. Tuy người phụ nữ này yêu tiền, nhưng đầu óc cô lại vô cùng nhanh nhẹn, mới qua một khoảng thời gian đã có thể chuyển bị động thành chủ động. Có lẽ cô sẽ là một quân cờ vô cùng tốt.
Nếu cô ấy yêu tiền đến vậy, thì anh sẽ cho cô, nhưng cô nhất định phải nghe lời anh.