Tuy Âu Vũ Đình đang đóng phim, nhưng anh ấy vẫn không hề do dự lùi lịch quay, đặt vé máy bay rồi về nước, anh ấy xử lý mọi chuyện rất nhanh, người không biết còn tưởng trong nhà anh ấy xảy ra chuyện lớn phải về gấp nữa chứ.
Sau khi nói chuyện xong với Âu Vũ Đình, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, cô bất giác thở dài một hơi, không ngờ cô và Thịnh Trình Việt lại đi tới bước đường này, sau khi kiện lên tòa án, có lẽ cô và anh sẽ không còn bất cứ liên hệ nào nữa, có lẽ cô không hợp với người cao quý như anh.
Trằn trọc cả đêm không ngủ để canh thời gian, đến khi đồng hồ chỉ tới 4 giờ, cô mới gọi Nguyệt Nguyệt dậy để ra sân bay, vừa vặn 5 giờ tới nơi, sau đó cô sẽ để Âu Vũ Đình đưa Nguyệt Nguyệt đi.
“Mẹ ơi, trời tối thế này chúng ta đã đi rồi sao?” Tuy Nguyệt Nguyệt rất buồn ngủ, nhưng cô bé biết nỗi lo lắng của Tiêu Mộc Diên, vì thế vẫn cố gắng đứng dậy. Nhưng khi nhìn thấy bầu trời tối đen bên ngoài, cô bé lại cảm thấy hơi sợ hãi.
“Ừm, giờ chúng ta bắt xe tới sân bay, đến Mỹ, con phải nhớ nghe lời chú Âu Vũ Đình nghe chưa.” Tiêu Mộc Diên dặn dò con gái kỹ càng. Tuy trước đây Nguyệt Nguyệt vẫn hay chơi đùa với Âu Vũ Đình, nhưng lúc đó còn có cô bên cạnh, giờ cô không ở bên, Âu Vũ Đình lại bận rộn, nên cô mới dặn Nguyệt Nguyệt nghe lời Âu Vũ Đình.
“Mẹ ơi, khi nào mẹ mới tới Mỹ.” Nguyệt Nguyệt đi tới ôm lấy Tiêu Mộc Diên, cô bé không nỡ rời xa mẹ của mình, Nguyệt Nguyệt thật sự không nỡ.
Tiêu Mộc Diên ôm lấy Nguyệt Nguyệt, nở nụ cười rạng rỡ.
“Khi nào xử lý hết mọi chuyện ở đây thì mẹ và anh trai con sẽ về Mỹ.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa đi ra ngoài, trái tim cô trĩu nặng, cô sợ cô không đủ sức đưa Tiêu Viễn Đan đi. Nguyệt Nguyệt thơm một cái lên má Tiêu Mộc Diên, cô bé biết mẹ rất lo lắng, cô bé không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, vì thế Nguyệt Nguyệt phải đi với Âu Vũ Đình.
Mọi chuyện rất thuận lợi, Nguyệt Nguyệt được Âu Vũ Đình đón đi, Tiêu Mộc Diên chính mắt nhìn thấy bọn họ lên máy bay mới yên tâm.
Sau khi về nhà, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng của buổi sớm bao trùm cả căn phòng, hắt lên người Tiêu Mộc Diên, khiến cô cảm thấy đầy ấm áp.
Cô ngồi trên giường, hai tay ôm chặt lấy đùi, lúc này, trái tim cô nặng trĩu như có tảng đá đè nặng, cô gần như không thở nổi, Tiêu Viễn Đan, mẹ sẽ không từ bỏ con, con nhất định phải trở về bên mẹ.
Sau khi đã bình tĩnh lại, cô lấy túi xách rồi đi ra ngoài, Thịnh Trình Việt có thể tìm luật sư thì cô cũng có thể, cô có tiền, không tin không tìm được luật sự có thể kiện với Thịnh Trình Việt.
“Cô Tiêu, xin lỗi, đây không phải là vấn đề tiền bạc, tôi không thể nhận công việc này.” Một luật sư vừa nghe thấy phải kiện Thịnh Trình Việt thì lập tức từ chối.
Tiêu Mộc Diên vẫn không từ bỏ, cô đến một văn phòng luật sư khác, giờ cô ra giá 35 tỷ, cô không tin lại có người từ chối.
“Luật sư, tôi ra giá 35 tỷ, hãy tìm cho tôi một người giỏi nhất.” Tiêu Mộc Diên vừa bước vào đã đập tiền ra, ai mà chẳng thích tiền.
Quả nhiên là như thế, vừa nghe 35 tỷ, tất cả mọi người đều vây lại, 35 tỷ là số tiền cả đời họ cũng không kiếm nổi, ai mà không muốn chứ.
Tiêu Mộc Diên thấy phản ứng của mọi người thì vui mừng đắc ý, đúng là ai cũng quan tâm tới tiền, tiền là thứ có ích nhất trên đời, có tiền có thể sai thần khiến quỷ, câu này quả không sai một chút nào.
“Tôi có một vụ kiện nhất định phải thắng, hãy tìm ra luật sư giỏi nhất, tốt nhất là luật sư chưa bao giờ thất bại.” Tiêu Mộc Diên cười nói, dường như rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
“Chúng tôi đều là luật sư giỏi nhất, có thể nói qua tình hình vụ kiện của cô không?” Nghe thấy lời của cô, mọi người đều hùa vào nói, ai mà chẳng muốn lấy được số tiền lớn như thế.
“Được, thật ra là thế này, các anh đều biết Thịnh Trình Việt phải không, anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị.” Tiêu Mộc Diên cười híp mắt, đôi mắt chớp chớp nhìn những người đang đứng trước mắt, vừa nghe thấy tên Thịnh Trình Việt, sắc mặt bọn họ quả nhiên đã thay đổi.
“Tổng giám đốc Thịnh thị? Đừng nói là cô muốn kiện tổng giám đốc Thịnh thị nhé?” Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn quái vật, nếu cô ấy trả lời là đúng, thì bọn họ sẽ không do dự chạy biến khỏi đây, à không, sẽ đuổi cô gái này ra ngoài, bọn họ còn muốn giữ bát cơm để kiếm sống nữa đấy.
“Ừm!” Tiêu Mộc Diên khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó cô cũng hiểu được điều gì đó, có lẽ sẽ không ai dám giúp cô, quả nhiên cô còn chưa kịp phản ứng thì những người này đã đuổi cô ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên nhìn văn phòng luật sư cuối cùng, cô cúi đầu rũ mắt, xem ra cô đã nghĩ quá đơn giản, tầm ảnh hưởng của Thịnh Trình Việt quả nhiên đã bao phủ cả thành phố, không ai dám làm luật sư của cô, cả một ngày hôm nay cô chẳng tìm được người nào, cứ như thế thì sao có thể kiện thắng Thịnh Trình Việt.
Cô cúi đầu ủ rũ về nhà, sau đó lên giường nằm, tâm trạng cô cực kỳ khó chịu, cô thật sự không biết nên làm thế nào, tại sao lại như thế này? Bước tiếp theo cô nên làm thế nào?
Trong biệt thự của Thịnh Trình Việt, Lâm Phong đang vội vã đi tới.
“Anh Việt, người của chúng ta báo lại, cô Tiêu tìm luật sư cả ngày hôm nay nhưng không ai dám làm luật sư của cô ấy.” Lâm Phong cung kính nói với Thịnh Trình Việt, nhưng hôm nay không thấy Nguyệt Nguyệt, không biết có nên báo với Thịnh Trình Việt chuyện này không, anh ta nghĩ có lẽ không cần, dù sao Nguyệt Nguyệt lớn như thế, Tiêu Mộc Diên để cô bé ở nhà cũng là chuyện bình thường.
“Ừm” Thịnh Trình Việt nở một nụ cười lạnh, anh rất hài lòng với kết quả này, cứ như thế thì anh muốn xem xem cô gái này sẽ lấy gì đấu với anh, lấy gì để kiện anh.
“Còn Nguyệt Nguyệt thì sao? Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi, Nguyệt Nguyệt cũng là con gái của anh, anh cũng phải quan tâm con bé, tin rằng rất nhanh thôi Nguyệt Nguyệt có thể danh chính ngôn thuận về bên cạnh anh rồi, cô bé đó vô cùng dễ thương.
Ánh mắt Lâm Phong tối lại, hơi cúi đầu nói, “Cả ngày hôm nay không thấy Nguyệt Nguyệt.”
Hôm nay không ai tới chỗ ở của Tiêu Mộc Diên, vì thế không ai biết Nguyệt Nguyệt có ở nhà hay không, anh ta cũng không biết.
“Không thấy à?” Giọng nói Thịnh Trình Việt tỏ ra không vui, sao lại không thấy được chứ? Cả một con người mà không thấy là sao?
“Bây giờ tôi sẽ tới nhà cô Tiêu kiểm tra.” Lâm Phong cảm nhận được Thịnh Trình Việt không vui liền mở miệng nói, chỉ sợ Thịnh Trình Việt tức giận nổi trận lôi đình.
Thịnh Trình Việt thờ dài, tin rằng Tiêu Mộc Diên không dám bày trò gì với anh, thế là vẫy tay ra hiệu không cần.
“Hôm nay mọi người cũng mệt rồi, ngày mai rồi kiểm tra, nhớ trông chừng Tiêu Mộc Diên cho tôi.” Nhắc tới Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không khỏi lên giọng biểu thị bất mãn.
“Vâng!” Lâm Phong cũng thở phào một hơi, sau đó lui xuống.
Buổi tối, Thịnh Trình Việt nằm trằn trọc mãi trên giường không ngủ được, tuy anh rất hài lòng chuyện hôm nay, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy bất an trong lòng, anh cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Thịnh Tuấn Hạo và Tiêu Viễn Đan cùng nằm trên một chiếc giường, đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ nằm chung, chúng nằm quay lưng lại với nhau, chẳng ai ngủ được.
“Em nghĩ mẹ có thể mang em đi được không?” Thịnh Tuấn Hạo mở miệng nói, trong lòng cậu rất mâu thuẫn, thật ra cậu hy vọng mẹ và ba có thể chung sống hòa hợp, có thể vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng giờ xem ra đó là chuyện không thể nào. Thật ra Thịnh Tuấn Hạo đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, nhưng cậu vẫn không khỏi hy vọng vào một phép màu.
Tiêu Viễn Đan lắc đầu, thật ra cậu ấy không hề có chút nắm chắc nào, trong lòng cậu ấy nghĩ rằng mẹ không thể đưa mình đi, thế lực của ba và mẹ quá chênh lệch như trời với đất, mẹ làm sao có thể đấu nổi với ba, mẹ chẳng có một chút sức ép nào với ba, chỉ hy vọng mẹ có thể mang Nguyệt Nguyệt đi trốn, như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tuy Thịnh Tuấn Hạo không quay lại nhưng vẫn cảm nhận được Tiêu Viễn Đan đang lắc đầu, cậu không khỏi mỉm cười.
“Em cũng nghĩ như thế sao? Anh cũng vậy, mẹ không thắng nổi ba đâu.” Thịnh Tuấn Hạo nói với giọng chắc nịch, Tiêu Mộc Diên sao có thể là đối thủ của Thịnh Trình Việt, đây là chuyện rất đương nhiên.
Tiêu Viễn Đan không nói gì nữa, dường như đang suy nghĩ gì đó, giờ tình hình mẹ không ổn lắm, có nên giúp mẹ vài việc không nhỉ?
“Thật ra chúng ta có thể lén lút giúp đỡ mẹ.” Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên nói, sau đó ngồi bật dậy.
Tiêu Viễn Đan cũng ngồi dậy, hai cậu bé nhìn nhau, suy nghĩ của họ giống nhau, đều muốn âm thầm giúp đỡ Tiêu Mộc Diên, nhưng bọn họ phải giúp như thế nào?
“Giờ thứ tôi cần nhất là một chiếc máy tính, cậu có thể nghĩ cách không?” Vừa biết Thịnh Tuấn Hạo cũng có suy nghĩ giống cậu, Tiêu Viễn Đan không khỏi dâng lên một tia hy vọng.
Chỉ chỉ camera trên đầu, căn phòng này luôn được Thịnh Trình Việt theo dõi gắt gao, mọi hành động của họ đều không qua nổi mắt của Thịnh Trình Việt, ba làm sao có thể cho phép bọn họ dùng máy tính chứ? Có thể cho bọn họ ra ngoài đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Viễn Đan ngoảnh đầu nhìn camera, cậu ấy hơi cau mày lại, xem ra phải nghĩ cách để chặn chiếc camera này, giờ điều cậu ấy cần làm là liên hệ với mẹ, như vậy mới giúp đỡ được cho mẹ.
Buổi sáng, Tiêu Mộc Diên vừa dậy thì điện thoại đã báo chuông tin nhắn tới, vì công việc trước đây nên cô luôn đồng bộ điện thoại với QQ, vì thế tin nhắn có thể gửi thẳng tới điện thoại cô.
Tiêu Mộc Diên có rất ít bạn bè trên QQ nên hơi bất ngờ, nhưng vẫn mở tin nhắn ra xem, khuôn mặt cô lập tức hiện lên vẻ vui mừng khó mà che giấu, là Tiêu Viễn Đan, không ngờ con trai cô có thể nhắn tin cho cô.