Hơn nữa cô cũng cảm thấy rất tò mò, ở nơi núi rừng hoang vắng này Trình Thịnh Việt có thể làm ra được món ngon gì cho mình?
“Em đợi một chút, lát nữa khi chúng ta trở về phòng ăn thì sẽ có thức ăn ngon đang đợi em rồi.” Thịnh Trình Việt giống như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, vì thế anh lập tức trả lời cô. Sau đó anh không tự chủ được bước nhanh hơn, rất nhanh bọn họ đã trở về biệt thự. Bên trong biệt thự, bọn họ đang đứng ở cửa, cánh cửa giống như cảm ứng được tự động mở ra.
“Cái cửa này…?” Tiêu Mộc Diên chưa nói hết thì Thịnh Trình Việt đã lập tức mở miệng giải thích:“Anh ghi âm giọng nói của hai chúng ta vào trong, chỉ cần chúng ta tới đây cửa biệt thự sẽ tự động mở ra, chào đón chúng ta. Chúng ta muốn đến nơi này bất cứ lúc nào cũng được, hơn nữa hơn nữa nơi này chỉ có hai chúng ta mới có thể tới.”
Tiêu Mộc Diên cảm thấy sao mà Thịnh Trình Việt luôn thiết kế ra những thứ kỳ lạ thế không biết? Nếu như anh sử dụng phần đầu óc này vào việc kinh doanh, phỏng chừng tiền anh kiếm được cũng bằng mấy trăm vòng trái đất rồi. Tuy bây giờ tiền của anh cũng đã đếm không xuể. Thế nhưng chỉ cần có tiền, ai sẽ ngại nhiều đây?
“Rốt cuộc trong đầu nhỏ của em đang nghĩ gì chứ?” Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Mộc Diên suy nghĩ đến nhập thần, anh không nhịn được vỗ vào đầu của cô một cái.
Thật không thẹn là người đàn bà của anh, ngay cả dáng vẻ suy nghĩ cũng đều mê người như vậy.
Nhưng Tiêu Mộc Diên lại nghịch ngợm le lưỡi với anh: “Bây giờ em đang nghĩ đến đồ ăn.”
“Em cứ để anh lo!” Lúc này Thịnh Trình Việt vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng, sau đó anh bình tĩnh mở miệng nói: “Lập tức sẽ có một bàn thức ăn ngon hiện ra trước mặt em.”
Thịnh Trình Việt cẩn thận từng li từng tí để cô ngồi lên cái ghế cạnh bàn ăn.
Tiêu Mộc Diên nhìn cái bàn rỗng tuếch, bất đắc dĩ nâng cằm nhìn anh: “Em nói này, có phải anh đang đùa dai với em không hả? Ở đâu ra món ngon chứ?”
“Anh nói có là có.” Thịnh Trình Việt trực tiếp dùng tay che mắt của cô, khi anh một lần nữa bỏ tay ra, Tiêu Mộc Diên thật sự nhìn thấy rất nhiều món ngon trước mắt.
Có tôm hùm lớn, còn có cua biển, gà nướng, vịt nướng, ngỗng... thậm chí còn có cả vây cá v.v
Những món ngon này khiến Tiêu Mộc Diên nhìn hoa cả mắt. Những thứ này hiện ra trước mắt cô thần kỳ giống như đang diễn xiếc. Điều này khiến cho cái bụng đang đói meo của cô thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Tiêu Mộc Diên nhịn không được dùng tay lau nước miếng nơi khóe miệng: “Anh làm thế nào có được những thứ này?”
Sau khi cô nói xong câu đó, cô lập tức hối hận. Cô hỏi vấn đề này chính là thừa thãi mà. Thịnh Trình Việt là ai chứ, có chuyện gì có thể làm khó được anh?
“Nếu em muốn biết, em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em biết.” Tại sao Thịnh Trình Việt có thể bỏ qua cơ hội bắt nạt Diên Diên chứ?
“Anh...” Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy bây giờ Thịnh Trình Việt trở nên bá đạo lại ấu trĩ. Có điều vẫn có chỗ đáng yêu của anh. Thôi thì cô cũng chỉ có thể cố gắng chịu đưng. Ai bảo cái tên này là chồng của cô.
Có điều, bây giờ cô đúng là không dự định để ý anh nữa. Ăn no trước rồi tính sau. Cô nhìn những món ngon trước mắt, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Dù sao ở trước mặt anh cũng không cần để ý đến hình tượng. Cô trực tiếp dùng tay, bắt đầu nuốt chửng mọi thứ. Tất cả rụt rè, tao nhã gì đó đều quăng lên đến chín tầng mây.
Ánh mắt của Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, thoáng chốc cả kinh.
Người phụ nữ này lúc nào thì trở nên đói bụng như thế? Hơn nữa một người đàn ông đẹp trai đang đứng trước mặt cô, vừa cười vừa nói với cô mà cô lại chỉ lo ăn, hơn nữa còn ăn say sưa ngon lành, giống như bên cạnh chẳng có ai.
Anh thật sự không nghĩ tới mình lại bị thua bởi những món ngon này.
“Diên Diên, ăn ngon không?” Anh bất đắc dĩ chỉ có thể hỏi cô như vậy.
Bây giờ Tiêu Mộc Diên nào có tâm tình trả lời vấn đề của anh? Cô chỉ lo ăn. Lúc này cô chỉ muốn hóa thân thành một người ăn hàng. Chỉ muốn ăn hết tất cả mọi món ngon trước mắt cô.
Từ đầu tới cuối Thịnh Trình Việt sắp trở thành một người bị bỏ quên. Thế nhưng anh lại không có cách nào tức giận. Bởi vì bây giờ Diên Diên của anh ngay cả dáng vẻ lúc ăn của cô cũng nhìn rất đẹp, khiến anh nhìn đắm đuối.
Tiêu Mộc Diên bất chấp tất cả, sau khi lấp đầy cái bụng của mình xong, rốt cuộc cô cũng ợ một cái, sau đó còn thưởng thức một ly trà thơm. Lúc này cô mới cảm thấy vô cùng hài lòng.
Không nghĩ tới ở nơi núi rừng núi hoang vắng này lại có thể ăn được những món ngon giống như đầu bếp của nhà hàng năm sao nấu. Chỉ có điều cô biết hết thảy những thứ này đều là do người đàn ông trước mắt ban tặng đấy.
Tiêu Mộc Diên đang dùng khăn tay lau miệng, sau đó cô lại quan sát tình hình của Thịnh Trình Việt, không nghĩ tới lúc này anh mang theo vẻ mặt ai oán nhìn cô, giống như một đứa trẻ bị oan ức.
Cô nhìn thấy cảnh tượng này thật sự không nhịn được cười một tiếng. Bởi vì chỉ cần cô vừa nghĩ tới Thịnh Trình Việt mà lại tranh giành tình nhân với món ngon. Vì vậy khi cô vừa nghĩ tới chuyện này đã không nhịn được bật cười.
Tiếng cười của Tiêu Mộc Diên khiến Thịnh Trình Việt chú ý: “Em đang cười cái gì?”
“Sao anh lại không ăn?” Tiêu Mộc Diên nhìn thấy anh không hề động đến mấy mon ăn trước mặt, thoạt nhìn giống như anh thật sự không có khẩu vị gì.
“Anh muốn ăn em.” Thịnh Trình Việt nhìn cô, nghiêm túc nói.
Trái tim của Tiêu Mộc Diên đập lỡ nhịp vài cái. Người này bây giờ đã quen thói đánh úp người khác rồi sao?
Có điều, cô đột nhiên nhớ tới chuyện của bọn trẻ. Ngày hôm nay bọn họ đi vội vàng, cũng chưa kịp nói một tiếng với bọn trẻ. Bây giờ cô nên cố gắng bồi thường cho các con của mình.
“Không phải lúc nãy anh nói sẽ cho em nói chuyện với bọn trẻ sao?” Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên nói.
Thịnh Trình Việt đã thất vọng đến độ không thể thất vọng hơn được nữa. Lúc nào Diên Diên mới có thể nghĩ tới mình đây? Cô ăn xong không có chuyện gì thì nghĩ đến bọn trẻ. Rõ ràng mình mới là người đứng trước mặt cô.
“Diên Diên, có phải em đã quên cái gì rồi không?” Bây giờ Thịnh Trình Việt muốn nói bóng nói gió nhắc nhở người phụ nữ này một chút. Nếu không cô thật sự mãi mãi xem lời nói của mình là gió thổi qua tai.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe lời anh nói, cô không nhịn được suýt chút nữa đã bật cười. Bởi vậy cô cảm thấy vào lúc này mình nên giả ngây giả dại một chút.
“Em nhớ là anh đã hứa sẽ cho em nói chuyện với bọn trẻ.”
“Em...” Thịnh Trình Việt không nói gì nữa, anh bước tới bên cạnh cô. Anh trực tiếp bế cô lên: “Nếu như em đã không nhớ được thì anh chỉ có thể giúp em một tay thôi.”