"Mau buông tôi ra, mau buông tôi ra!"
Thịnh Trình Việt cũng ra sức nắm tay cô: "Diên Diên, em mở mắt ra nhìn đi, là anh, anh là Thịnh Trình Việt, không phải người khác."
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ như vậy của Tiêu Mộc Diên, trái tim anh rất đau, sớm biết cô sẽ thành thế này, nói gì anh cũng sẽ không thực hiện kế hoạch như vậy, đánh chết cũng sẽ không để cho Tiêu Mộc Diên mạo hiểm. Đều là anh sai, bây giờ trong lòng anh ngập tràn áy náy.
"Bây giờ em không phải sợ nữa, bởi vì người bên cạnh em không phải là người khác."
Tiêu Mộc Diên mở mắt, không ngờ lại nhìn thấy Thịnh Trình Việt, cảm giác an toàn trước nay chưa từng có ùa tới, cô lập tức cảm thấy yên tâm không có gì sánh được.
Cô nhào người vào lòng anh, ôm chặt lấy hông anh: "Anh có biết không? Em thực sự rất sợ, rốt cuộc khoảng thời gian này anh đi đâu? Tại sao anh lại lạnh lùng với em như thế?"
Nói xong, Tiêu Mộc Diên dùng tay đánh lên ngực anh.
"Xin lỗi, tất cả đều là anh sai, anh đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Thịnh Trình Việt đau đớn nhắm mắt lại, trong giọng nói tràn ngập hối hận và đau lòng.
"Anh nói xem tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh có biết suýt chút nữa em đã bị..." Câu tiếp theo đã bị tiếng khóc lấn áp, cô cảm thấy Đường Lực kia quả thực đáng sợ, lúc trước còn nghĩ anh ta là một người tốt, thật quá kinh khủng, cô cảm thấy trái tim mình sắp không chịu nổi nữa rồi, trong lòng sợ hãi không nói nên lời.
"Bây giờ em không cần lo lắng như vậy nữa. Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em." Thịnh Trình Việt dịu dàng an ủi Tiêu Mộc Diên, tay vỗ về lưng cô, nói bên tai cô.
Lúc Tiêu Mộc Diên bình tĩnh lại, cô lại cảm thấy hình như sự việc có phần không đúng: "Rõ ràng em đang ở trong nhà anh ta, tại sao đột nhiên anh lại ở đây? Đột nhiên sao anh lại về được?"
Cô cảm thấy vô cùng hoang mang khó hiểu.
"Em không phải sợ, là anh cứu em ra." Thịnh Trình Việt giải đáp nghi ngờ của cô.
"Là anh cứu em?" Tiêu Mộc Diên không tin được nhìn Thịnh Trình Việt, nghĩ tới chuyện đã xảy ra lúc trước, trong lòng không nén được cái đau âm ỉ: "Thế nhưng lúc trước em ở cửa hét to như vậy, cầu xin anh lâu như vậy. Anh vẫn lạnh lùng với em, tại sao bây giờ lại bằng lòng cứu em?"
Cô cảm thấy cực kỳ mơ hồ, bởi vì sự mâu thuẫn quá lớn của Thịnh Trình Việt.
Lúc bình tĩnh lại, cô xâu chuỗi lại tất cả những sự việc đã xảy ra, cô càng cảm thấy hỗn loạn.
Dáng vẻ ngơ ngác của Tiêu Mộc Diên khiến Thịnh Trình Việt càng thêm áy náy.
"Xin lỗi em, trước khi ly hôn anh lạnh nhạt với em, đều là kế hoạch của anh. Anh muốn ép Đường Lực lộ ra rốt cuộc mục đích thực sự và thủ đoạn của anh ta là gì. Theo đó anh nghĩ ra biện pháp đối phó với anh ta, nhưng tất cả chuyện này anh đều không nói cho em, anh xin lỗi, sau này sẽ không có lần sau."
Thịnh Trình Việt quyết định nói chân tướng mọi chuyện cho Tiêu Mộc Diên.
"Nói cách khác, anh vẫn luôn lợi dụng em." Đây là kết luận sau khi Tiêu Mộc Diên nghe Thịnh Trình Việt nói xong, không ngờ người cô yêu lại lợi dụng chính cô để làm việc này: "Vì vậy cho nên anh mới ly hôn với em?"
Tiêu Mộc Diên cảm thấy lúc này trái tim cô như bị khuyết một lỗ.
"Hãy nghe anh giải thích chuyện này..." Nhìn đôi mắt Tiêu Mộc Diên ngập tràn đau thương, trái tim anh càng đau hơn.
"Hóa ra anh muốn lợi dụng em để đối phó Đường Lực." Tiêu Mộc Diên cảm thấy lòng mình càng tổn thương hơn, không ngờ người đàn ông cô yêu lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ là cô nhìn nhầm sao?
Không biết vì sao khi biết chân tướng những chuyện này, cô cảm thấy trái tim mình sắp vụn nát.
"Nhưng em thấy rõ ràng, anh và Cao Ngọc Mai ăn cơm cùng nhau. Còn cùng nhau quay về biệt thự." Tiêu Mộc Diên nói ra hết tất cả những mập mờ lúc trước.
"Những chuyện này đều là anh cố ý sắp xếp để kích động em, khiến em đến gần anh ta, sau đó anh ta mới có thể hành động." Thịnh Trình Việt khó khăn nói.
Anh đã sớm hối hận vì lúc đó đã lập ra kế hoạch này.
Khi Tiêu Mộc Diên nghe xong, cô cảm thấy linh hồn mình đã mất, không ngờ từ đầu đến cuối cô chỉ là con cờ mà thôi. Cô quá thất vọng với người đàn ông trước mặt này rồi.
Quả thật vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, Thịnh Trình Việt và Đường Lực có gì khác nhau đâu?
Quả nhiên, đàn ông đều không thể tin tưởng được.
Bây giờ cô không muốn biết bất cứ chuyện gì về người đàn ông này nữa, càng không muốn nghe anh nói tiếp nữa. Bây giờ cô phải đi đâu đây?
Đúng rồi, cô phải đi tìm người nhà mình.
"Vậy anh mang người nhà em đi đâu rồi? Họ thế nào?" Tiêu Mộc Diên có phần lo lắng, hỏi.
"Chuyện này em hãy yên tâm, họ ở một nơi rất an toàn, vì anh sợ Đường Lực gây bất lợi cho họ, cho nên anh mang họ về để bảo vệ." Thịnh Trình Việt an ủi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nở nụ cười lạnh.
Tại sao cô lại quên mất chứ? Người đàn ông Thịnh Trình Việt trước mặt này danh tiếng lẫy lừng như thế, người đàn ông có thể một tay che trời. Cho dù không ở tập đoàn Thịnh Thế, anh vẫn không ai bì nổi.
Thịnh Trình Việt muốn giấu một người đi, nào có dễ dàng để người khác tìm được như vậy?
"Là em quá coi thường anh, hóa ra anh muốn tất cả đều phải chu toàn." Tiêu Mộc Diên lạnh lùng nhìn anh, giọng nói ngập tràn vẻ xa cách.
Lời này của Tiêu Mộc Diên cùng với ánh mắt kia của cô khiến Thịnh Trình Việt cảm thấy sợ hãi: "Em tức giận à? Anh có thể giải thích với em tất cả mọi chuyện."
Anh nắm lấy hai tay Tiêu Mộc Diên, thế nhưng cô lại tuyệt tình hất ra: "Anh đã giải thích rất rõ ràng rồi, không cần nói tiếp nữa."
Sự lạnh lùng lúc trước của anh đối với cô, cô trả lại cho anh từng chút từng chút một.
"Vậy anh cũng không cần phải cướp đi toàn bộ công ty khiến em hai bàn tay trắng." Tiêu Mộc Diên thực sự muốn biết rốt cuộc người đàn ông này sẽ giải thích thế nào.
Thịnh Trình Việt có chút nóng nảy: "Nếu như em nói muốn, bây giờ anh có thể trả lại công ty cho em."
Anh cảm thấy trạng thái bây giờ của Tiêu Mộc Diên không được tốt lắm.
"Không cần." Tiêu Mộc Diên hoàn toàn cự tuyệt.
Trải qua lần này, Tiêu Mộc Diên nghĩ những danh lợi này đều là mây bay, bây giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống hạnh phúc bên người thân mình.
"Nói cho em biết, anh đã sắp xếp cho họ ở đâu? Bây giờ em muốn đi tìm họ, hơn nữa em còn muốn nói cho anh biết một việc, em muốn chính thức rời khỏi anh." Tiêu Mộc Diên hùng hồn nói.