Viễn Đan suýt chút nữa quên mất chuyện này. Sau khi nhìn thấy cặp kính to đùng trong tay Nguyệt Nguyệt, cậu định cầm lấy.
Nhưng lúc này, Nguyệt Nguyệt đột nhiên rụt tay giấu cặp kính sau lưng. Hừ, dám nói là cô phiền phức, cô chẳng thèm đưa kính cho cậu đâu, đồ xấu xa, đợi đấy ra đường bị mấy bà thím hôn đi. Nghĩ đến đây, Nguyệt Nguyệt thầm cảm thấy đắc ý.
Tuy nhiên ngay lúc này, một chiếc xe hơi đột nhiên phóng qua. Viễn Đan giật mình, kéo phắt Nguyệt Nguyệt lại, cũng ngay lúc này, cặp kính trong tay Nguyệt Nguyệt cũng bay theo chiếc xe đang phóng như bay kia.
“Nguyệt Nguyệt, em không sao chứ.” Viễn Đan lo lắng hỏi. Cô bé ngốc này sao lại không trông thấy xe cơ chứ? Thật giống hệt như mami vậy.
Nguyệt Nguyệt vừa định mở miệng thì nào ngờ chiếc xe thể thao đắt tiền ban nãy lại đột nhiên quay đầu.
“Cặp kính này của hai đứa hả?” Giọng nói lạnh lùng ngang ngược của Thịnh Trình Việt vang lên. Khi nhìn thấy Viễn Đan, khuôn mặt anh rõ rành ánh lên nét ngạc nhiên thế nhưng lại biến mất rất nhanh. Hai đứa trẻ này con của Tiêu Mộc Diên. Trước đây anh đã gặp chúng một lần trong “Quán bar Luân Hãm”, ấn tượng của anh về chúng rất sâu sắc.
Hiển nhiên Nguyệt Nguyệt đã trông thấy Thịnh Trình Việt, khuôn mặt cô bé phút chốc dâng lên sự giận dữ.
“Này chú, cho dù chú có đẹp trai hơn nữa thì chú cũng không được gọi cháu là con riêng của mẹ. Chẳng lẽ mẹ chú không dạy chú đạo đức làm người hay sao?” Nguyệt Nguyệt nhớ rất rõ ràng lúc ấy Thịnh Trình Việt đã nói cô bé thế nào. Chú ấy từng thấy đứa con riêng nào mà vừa lanh lợi, vừa cởi mở đáng yêu như thế này chưa? Cô chính là cục cưng của mẹ đấy.
Thịnh Trình Việt hơi nhướn mày. Cô nhóc này vẫn còn ghi hận à. Nhìn cô bé trước mặt có đôi mắt to lúng liếng, khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng gần giống với Tiêu Mộc Diên. Còn cả đôi môi mỏng nhỏ nhắn kia nữa... Sao lại giống hệt anh thế nhỉ?
“Sao chú lại nhìn em gái cháu mãi vậy, em gái cháu đã có người nó thích rồi, con bé sẽ không thích chú đâu.” Cuối cùng Viễn Đan không nhịn được mà mở miệng nói. Vốn dĩ ấn tượng của cậu bé về Thịnh Trình Việt rất tốt, nhưng khi trông thấy ánh mắt xấu xa anh nhìn em gái, lòng cậu bất giác không vui.
Lúc bây giờ Thịnh Trình Việt mới để ý đến Viễn Đan ở bên cạnh, mà lúc này Viễn Đan cũng đang nhìn Thịnh Trình Việt. Ngay giây phút bốn mắt chạm nhau, hai người đều giật mình, có lẽ vì không ai ngờ rằng mình lại giống đối phương đến thế.
Thịnh Trình Việt nhìn Viễn Đan trước mặt, quả thật cậu bé quá xinh đẹp, đẹp ngang với con trai anh rồi. Thật không ngờ cô ấy lại có đứa con xinh đẹp đến thế. Người đàn ông của cô rốt cuộc là người thế nào? Sao lại bí hiểm đến thế nhỉ?
“Oa, nhìn chú giống anh cháu quá cơ.” Nguyệt Nguyệt đột nhiên nói, con bé cảm thấy đây là chuyện lạ lùng nhất trần đời.
Thịnh Trình Việt nhíu chặt mày. Từ đầu đến cuối anh chẳng hề nói câu nào. Anh cũng nhận ra đứa trẻ này rất giống anh, anh thật sự nghi ngờ không biết cậu bé có phải con rơi của anh không? Nhưng anh biết điều đó là không thể.
“Ôi trời, anh, kính của chúng ta bị vướng trên đầu chú tài xế rồi.” Nguyệt Nguyệt phát hiện ra kính của hai đứa trước, kinh ngạc chỉ cặp kính trên đầu tài xế. Kỳ diệu quá đi, cặp kính lặng lẽ vướng trên đầu tài xế.
Đôi mắt Thịnh Trình Việt trở nên u ám. Anh nhìn vũng nước trên vị trí ghế lái. Lúc ấy nhìn không rõ thứ bay về phía anh là gì, tài xế sợ đến mức tè ra quần, việc này cũng chẳng quan trọng, quan trọng là anh ta đã làm ướt ghế xe của anh.
“Hai đứa có biết hậu quả khi quăng mắt kính lung tung không?” Thật ra Thịnh Trình Việt chẳng hề có ác cảm gì với hai đứa trẻ này, có trách thì trách chúng là con của Tiêu Mộc Diên mà thôi, vì vậy anh cố ý làm khó chúng.
“Chú này, chú biết điều tí được không vậy, suýt chút nữa chú đụng phải chúng cháu, cháu bất cẩn nên mới làm rơi mắt kính, đáng ra chú phải bồi thường cho bọn cháu mới đúng chứ.” Nguyệt Nguyệt tức giận bĩu môi.
Thịnh Trình Việt liếc mắt nhìn vũng nước dưới người tài xế rồi lại nhìn hai đứa trẻ.
“Hai cháu dọa tài xế của chú tè ra quần, ướt cả ghế ngồi rồi. Giá của ghế xe là 3 tỷ rưỡi.” Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói. Anh liếc nhìn đồng hồ, còn có một hội nghị quan trọng nữa, bây giờ anh không thể nói nhảm với hai đứa bé này được nữa.
Giây phút ấy, ánh mắt Viễn Đan cũng trở nên sâu thẳm, thêm chút long lanh, như thể đúc một khuôn ra với Thịnh Trình Việt.
“Này chú, kính của cháu là 35 tỷ!”
Còn dám đòi tiền anh à? Cậu nhóc nghĩ anh dễ bị lừa thế sao?
Thịnh Trình Việt nhướn mày theo thói quen. Anh nhìn Viễn Đan trước mặt, phản ứng của cậu nhóc này nhanh nhạy đấy. Cặp kính giẻ rách kia 3 triệu rưỡi cũng chẳng đáng, vậy mà còn đòi 35 tỷ cơ đấy? 35 tỷ đủ để nó mua một chiếc xe luôn rồi.
“Nếu đã vậy, chú mua lại cho cháu cặp kính khác giống hệt cái này, còn cháu phải đền cho chú một cái ghế xe y hệt cái này.” Thịnh Trình Việt tao nhã nhếch môi cười. Xe của anh chính là phiên bản giới hạn toàn quốc, anh thật muốn xem xem cậu nhóc này đi đâu tìm chiếc ghế xe y hệt cho anh.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Viễn Đan khẽ thay đổi, đôi mắt lại u ám hơn. Nhìn chiếc xe đắt tiền này, cậu đắn đo cân nhắc.
“Được, cháu đền cho chú 3 tỷ rưỡi!”
Thịnh Trình Việt thật không ngờ cậu bé Viễn Đan này đột nhiên lại chịu đền tiền. Anh bất giác nhếch môi cười. Anh rất muốn biết Tiêu Mộc Diên yêu tiền như mạng kia sẽ đi đâu để kiếm 3 tỷ rưỡi cho con trai cô.
“Đây là nick Zalo của cháu, muốn tiền thì liên hệ Zalo. Viễn Đan vừa nói vừa lấy một cây bút trong túi áo ra, nhanh chóng viết lên tay mình một dãy số, sau đó giơ tay ra trước mặt Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt liếc mắt nhìn dãy số, càng ngày càng cảm thấy đứa trẻ này rất thú vị. Đứa bé này hoạt bát hơn con trai anh rất nhiều.
“Được, nhớ là phải đúng 3 tỷ rưỡi không được thiếu một đồng đấy.” Nói xong, anh nghênh ngang rời đi. Lúc rời đi, anh vẫn không nhịn được mà nhìn ghế lái. Hài, xem ra anh phải đổi tài xế rồi. Lâm Phong tìm cho anh cái thứ gan thỏ đế này ở đâu ra vậy chứ!
Nhìn bóng dáng chiếc xe thể thao đắt tiền đi xa, bàn tay nhỏ bé của Viễn Đan siết chặt. 3 tỷ rưỡi của cậu cứ vậy mà mất trắng ư. Thù này cậu nhớ kỹ rồi.
“Oa, em đẹp trai quá. Em tên là gì?” Đột nhiên một cô bé khoảng mười tuổi chạy đến trước mặt Viễn Đan, đôi mắt long lanh của cô nhìn cậu bé xinh đẹp như tranh vẽ trước mắt chằm chằm không chớp mắt.
Thấy có người tiếp cận cậu, mấy người phụ nữ vẫn đang nhìn chằm chằm Viễn Đan cũng lập tức chạy qua, có người còn giơ tay ra định sờ khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Trong chốc lát, ngày càng nhiều người vây quanh, tiếng khen ngợi Viễn Đan vang lên không ngớt.
“Em đẹp trai, cho chị hôn một cái được không?” Cô bé hỏi tên cậu lúc nãy ngại ngùng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
Viễn Đan liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt mọi người nhìn cậu sao đều vội vã mong đợi như thế. Phút chốc mồ hôi lạnh rịn ra trên trán cậu.
“Mọi người không được hôn, anh ấy là của tôi.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa giơ tay ra, giữ chặt lấy mặt Viễn Đan, ngay sau đó, cô bé cưỡng hôn Viễn Đan. Đây là lần đầu tiên cô cưỡng hôn Viễn Đan đấy. Ừm... Cảm giác cũng không tệ!
Lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, Nguyệt Nguyệt lôi Viễn Đan bỏ chạy. Cô bé mười tuổi kia phút chốc sực tỉnh, buồn bã đuổi theo. Cô bé phát hiện ra mình yêu cậu bé đẹp trai kia từ ánh mắt đầu tiên rồi, cô nhất định phải đuổi được cậu. Phút chốc cả đám phụ nữ đều đuổi theo, bọn họ đều muốn bàn chuyện tảo hôn cho con gái mình và cậu nhóc đẹp trai này!
Tiêu Mộc Diên mua một đống đồ ăn về, đang định về nhà thì đột nhiên nhìn thấy đông người như thế, lòng thầm thấy ngạc nhiên, tức khắc cũng đi theo.
Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy hai đứa con của mình, cô bất giác trợn trừng mắt, sao nhiều người đuổi theo con cô thế.
Tiêu Mộc Diên vẫy một chiếc xe, bảo lái xe chạy đến trước mặt con mình, sau đó vẫy tay, hai đứa trẻ lập tức leo lên.
“Mami, mẹ đúng là anh hùng cứu mỹ nhân.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa nhào vào lòng Tiêu Mộc Diên. Dáng vẻ ấy hệt như công chúa nhỏ nhào vào lòng hoàng tử vậy.
Tiêu Mộc Diên nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy, miệng cô hơi co giật. Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân cơ chứ, con gái cô học đâu ra câu thành ngữ này vậy?
“Nguyệt Nguyệt, ban nãy em cưỡng hôn anh, em phải chịu trách nhiệm với anh.” Viễn Đan nói ra câu nói khiến người ta giật mình, ngay cả tài xế đang lái xe cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn, còn vô thức nhìn đũng quần của Viễn Đan, một đứa trẻ còn hôi sữa như cậu bé này mà cũng đòi chịu trách nhiệm sao?
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên càng xấu hơn. Cả ngày nay con cô học được cái gì vậy chứ, đứa trẻ mới hơn sáu tuổi đã biết chịu trách nhiệm, nó bắt Nguyệt Nguyệt chịu trách nhiệm gì cơ chứ.
Nguyệt Nguyệt trốn vào lòng Tiêu Mộc Diên, không nói năng cũng không nhìn Viễn Đan, dù sao thì có chuyện gì cũng có mami lo cho hết.
“Viễn Đan, sau này không được nói như vậy nữa, biết chưa? Sao con chỉ đứng thứ hai trong bài kiểm tra đầu năm vậy?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hỏi, từ nhỏ đến lớn con trai cô chưa bao giờ xếp hạng hai cả?
Viễn Đan vừa nghe Tiêu Mộc Diên nhắc đến chuyện ở trường thì lập tức cảm thấy tức giận. Rõ ràng điểm số của cậu và Thịnh Tuấn Hạo bằng nhau, ấy vậy mà giáo viên chủ nhiệm lại thiên vị đến thế, để cho Thịnh Tuấn Hạo đứng hạng nhất, cậu hạng hai.
“Mami, con với Thịnh Tuấn Hạo đều đứng đầu ngang nhau đấy nhé, chỉ là cô chủ nhiệm để con xếp hạng hai thôi.” Cậu không hề kém cạnh Thịnh Tuấn Hạo chút nào.
Thịnh Tuấn Hạo? Tiêu Mộc Diên hơi nhíu mày, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện quan trọng. Sáng nay Thịnh Tuấn Hạo vẫn đang bị cảm, không biết bây giờ đã khỏi chưa? Lòng cô chợt thấy lo lắng.
“Hai con về nhà trước đi, mami còn có chút việc phải làm!” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, vừa nói vừa vẫy tay với tài xế, ý bảo tài xế dừng xe lại.
Nguyệt Nguyệt đang nằm trong lòng Tiêu Mộc Diên rõ ràng không muốn để cô đi, cô bé càng ôm cô chặt hơn.
Viễn Đan hiển nhiên cũng không muốn để Tiêu Mộc Diên rời đi.
“Mami, mẹ cứ vậy bỏ tụi con đi à, mẹ xem bọn con trai tài gái sắc, bị người ta bế đi mất thì làm sao?” Viễn Đan bĩu môi nói.
Tiêu Mộc Diên lại không nhịn được mà giật giật khóe môi. Thằng bé tưởng hai đứa là người yêu đấy à? Lại còn trai tài gái sắc nữa chứ, chi bằng nói luôn là tuấn nam ngọc nữ đi? Cũng không được, chúng chẳng qua chỉ là hai đứa con nít còn hôi sữa mà thôi.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện