Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Hắc Thạch vừa nói ra lời này, mọi người có mặt ở đó đều lập tức ngày cả người ra. 

Tôi híp mắt lại, nhìn về phía Sở Việt. Sở Việt thì kinh ngạc nhìn Hắc Thạch với một vẻ mặt ngây ngốc. 

Trịnh Toàn ngồi ở bên cạnh lại tỏ ra vô cùng nóng nảy, chỉ vào tôi và mở miệng nói với Hắc Thạch: "Anh, còn có người ngoài ở đây, chuyện lớn như vậy sao anh lại nói 

ra!" 

“Haha, không sao!" Hắc Thạch vui tươi hớn hở nói, "Trần huynh đệ là anh em của A Việt, ắt tự nhiên cũng chính là em của anh, anh tin tưởng cậu ta." 

Trịnh Toàn còn muốn nói thêm nữa, nhưng đã bị Hắc Thạch giơ tay ngăn lại. 

Hắc Thạch từ trong người lấy ra một điếu xì gà đưa cho tôi và Sở Việt, sau đó hỏi: "A Việt, cậu có ý kiến gì không?" 

Sở Việt nghe vậy liền định thần lại, do dự một lát rồi hỏi: "Anh Hắc Thạch, Đổng Gia của tập đoàn Thanh Hà không phải đã lên tiếng bảo chúng ta tạm thời đình chiến sao? Nếu lúc này ám sát Từ Thanh, chắc chắn sẽ lại gây ra thêm một trận đại chiến. Đến lúc đó ngoại trừ việc phải đối mặt với sự trả thù của đám người ở Lôi Trạch ra, chúng 

ta cũng sẽ đắc tội với Đổng gia 

“Con mẹ mày, anh tạo bảo mày làm thì mày cứ làm, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Trịnh Toàn không kiên nhẫn nói. 

Sở Việt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chuyện lớn như vậy không cần thương lượng rõ ràng sao? Ngươi tưởng chỉ là cầm đao đi chém người trên đường sao?" 

"Mày con mẹ nó, tao còn phải giữ mặt mũi cho mày đúng không?!” Trịnh Toàn vỗ bàn đứng dậy. 

"Câm miệng! Ngươi ngồi xuống cho tôi!" Hắc Thạch nhíu mày, giận dữ quát to. 

Trịnh Toàn trừng mắt nhìn Sở Việt một cái, sau đó tỏ ra không phục và ngồi trở lại ghế sô pha. 

“A Việt cậu đừng để ý, tính tình của Trịnh Toàn từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tôi cũng không quản được, cậu hãy bỏ qua cho nó." 

Hắc Thạch cười cười và vô vai Sở Việt, thấy Sở Việt gật đầu, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Đổng Gia đích thực đã lên tiếng bảo chúng ta duy trì thế cục hiện tại, tạm thời đình chiến. Nhưng cậu không cảm thấy nhân dịp bọn họ đang buông lỏng cảnh giác, đây chính là thời điểm tốt để chúng ta hành động sao?" 

Sở Việt suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nhưng mà 

“Cậu cứ nghe tôi nói trước đã." Hắc Thạch cắt ngang 

cậu ta, lại tiếp tục nói, "Cục diện trước mắt, Nhóm và con 

đàn bà Trịnh Dĩnh kia, còn có Từ Thanh của Lôi Trạch đang tranh giành địa bàn với chúng ta, ba thế lực này theo cậu ai là người có sức uy hiếp lớn nhất?" 

“Từ Thanh." Trịnh Toàn chen vào nói. 

“Không sai, chính là Từ Thanh." Hắc Thạch gật đầu nói, "Tôi cùng Nhím đã cộng sự với nhau nhiều năm dưới 

trướng Tạ lão đại, tôi hiểu rất rõ hắn ta, tên đó chỉ là một phế vật bùn nhão không trát được vào tường, hơn nữa trong lần phân chia địa bàn trước kia cũng giành được ít địa bàn nhất, là kẻ yếu nhất trong bốn thế lực ở Tế Dương, cho nên có thể tạm thời bỏ qua, sau này mới đối phó với hắn cũng được." 

"Về phần con đàn bà Trịnh Dĩnh kia, có thể cùng Tạ lão đại đối đầu nhiều năm như vậy, đích thực rất có bản lĩnh, không thể khinh thường được. Hơn nữa cô ta và chúng ta đều là hắc đạo bản địa Tế Dương, muốn giết chết 

doogand 

cô ta ở Tế Dương này quả là khó hơn lên trời. Cho dù có thành công giết chết ả đi chăng nữa, thì chúng ta cũng chưa chắc thâu tóm được hết toàn bộ sản nghiệp và địa bàn của cô ta." 

"Chỉ còn lại Từ Thanh, haha, đừng nghĩ hắn ta là hoàng đế hắc đạo của Lôi Trạch, nhưng đừng quên ở đây là Tế Dương, căn cơ sức mạnh của hắn căn bản không ở đây! Tuy rằng lúc trước cướp được một miếng bánh ngọt rất lớn, nhưng thời gian còn ngắn, vẫn chưa đứng vững được. Chỉ cần lần này có thể làm thịt hắn, đám thuộc hạ của hắn chắc chắn sẽ như rắn mất đầu, hoàn toàn sụp đổ thành năm bè bảy đảng. Đến lúc đó chúng tôi hoàn toàn có thể cướp hết địa bàn của bọn chúng, sau đó đuổi bọn chúng ra khỏi Tế Dương!" 

Âm thanh của Hắc Thạch càng nói càng kích động, vỗ vai Sở Việt nói: "Huynh đệ, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta! Nếu như đợi bọn Từ Thanh hoàn toàn đứng vững gót chân ở Tế Dương, vậy thì đã quá muộn rồi!” 

Sở Việt nghe vậy liền gật đầu, sau đó hút một ngụm xì gà, nói: "Tôi chỉ lo lắng chổ Đổng Gia mà thôi." 

"Yên tâm, Đổng Gia là người có địa vị cao cao tại thượng, ông ta chỉ muốn giữ vững cục diện ổn định của thành phố Tế Dương mà thôi. Chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, cục diện vừa loạn lên đã có thể kết thúc. Lại thuận thế một hơi tiêu diệt tên Nhím kia, sau đó cùng Trịnh Dĩnh khôi phục lại cục diện song túc đỉnh lập như trước 

kia! Đây không phải là điều mà Đổng Gia muốn nhìn thấy sao?" 

Hắc Thạch lại cười nói: "Huống chi, Từ Thanh là một người Lôi Trạch, nhưng lại dám giảm lên đất của Tế Dương chúng ta, Đổng Gia chắc chắn sẽ thiên vị chúng ta. Hơn nữa, đừng quên rằng Tạ lão đại chính là chết ở trong tay của Từ Thanh, chúng ta lấy danh nghĩa báo thù cho Tạ lão đại, cho dù Đổng Gia cũng không có lý do gì chèn ép chúng ta. Chờ hết thảy mọi việc đã kết thúc, chúng ta sẽ đi gặp Đổng Gia để thành khẩn xin lỗi, tặng chút quà lấy lòng, việc này coi như xong." 

Tôi nghe Hắc Thạch nói vậy, trong lòng liền cười lạnh. Đúng là... 

Những lời nói này mặt ngoài cảm giác rất có đạo lý, nhưng ngẫm lại rõ ràng không thích hợp lắm. 

Đổng Viễn Sơn đích thực chỉ muốn cục diện ở Tế Dương ổn định, cũng đích thực có thể sẽ thiên vị thế lực bản địa của Tế Dương, nhưng lấy địa vị của hắn ở Tế Dương mà nói, rõ ràng đã lên tiếng, lại vẫn có người dám chống lại ý chỉ của ông ta, làm những việc đi ngược lại mong muốn của ông ta, chuyện này liên quan đến thể hiện và uy nghiêm của ông ta. 

Tạ Anh Quan và Trịnh Dĩnh ở trước mặt Đổng Viễn Sơn đều là cấp bậc tiểu đệ, tôi cũng không cảm thấy Hắc Thạch ở trước mặt Đổng Viễn Sơn lại có mặt mũi lớn như 

vậy. 

Cho nên nếu chuyện này thực sự thành công, cho dù dựa theo suy nghĩ của Hắc Thạch thì khi tất cả mọi việc đều thuận lợi, sau một thời gian ngắn mọi chuyện cũng sẽ lắng xuống. Nhưng Đổng Viễn Sơn chắc chắn sẽ tìm cớ để trừng phạt Hắc Thạch. 

Đến lúc đó khả năng lớn nhất là Hắc Thạch sẽ giao Sở Việt ra, để bình ổn lửa giận của Đổng Viễn Sơn, từ đó bảo toàn cho chính mình. 

Chờ đã, có lẽ chính tên Hắc Thạch đã tính toán đường đi nước bước như vậy! 

Tôi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Sở Việt. 

Sở Việt rõ ràng rất tin tưởng Hắc Thạch, cho nên không những không hoài nghi về kế hoạch này, ngược lại còn tràn đầy nhiệt huyết, gật đầu nói: "Đúng vậy! Quả nhiên vẫn là đại ca Hắc Thạch suy nghĩ chu đáo, hiện tại đích thực là cơ hội tốt nhất của chúng ta!" 

“Haha, tôi đã nói mà, A Việt chắc chắn có thể hiểu được suy nghĩ của tôi." 

Hắc Thạch mắt thấy đã thuyết phục được Sở Việt, liền lộ ra nụ cười hài lòng, nâng tay rót cho Sở Việt một ly nước, lại tiếp tục nói: "Chuyện này, liền giao cho cậu đi làm! Dù sao A Việt, cậu là người có thân thủ tốt nhất trong số bọn tôi, đầu óc cũng thông minh nhất, chỉ có giao cho cậu thì tôi mới có thể an tâm!" 

aoooong 

"Yên tâm, anh Hắc Thạch, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Sở Việt gật đầu thật mạnh. 

Âm thanh của Hắc Thạch bỗng trầm xuống, có chút áy này nói: "Nhưng có một điểm này, cho dù lần hành động này của chúng ta là lấy danh nghĩ báo thù cho Tạ lão đại, nhưng cũng đã vi phạm ý chỉ của Đổng Gia. Cho nên lần ám sát này không thể sử dụng súng ống, dù sao một khi 

đã động đến súng, cục diện sẽ lập tức leo thang, đến lúc 

đó sẽ hỗn loạn đến mức không thể khống chế được." 

Sở Việt rõ ràng sửng sốt, "Anh Hắc Thạch, ý của anh là, tôi phải cầm đao đi ám sát Từ Thanh, một người đang được bảo vệ nghiêm ngặt ư?" 

“Đúng, hơn nữa chỉ có thể một mình cậu tự thực hiện, không thể dẫn theo người, nếu không hành động dễ dàng bại lộ." Hắc Thạch nói. 

Con mẹ nó, đây rõ ràng là muốn hại chết Sở Việt. 

ooooong 

Đến lúc đó giao cho Đổng Viễn Sơn một cỗ thi thể đem tất cả đổ lên đầu Sở Việt, chết không đối chứng sao? 

Trong lòng tối cười lạnh, chỉ híp híp mắt, đối với nhân vật tên Hắc Thạch này nổi lên một ý định muốn giết chết hăn. 

Sở Việt nghe vậy liền trầm ngâm xuống, sau khi suy nghĩ một chút nói: "Không thành vấn đề! Nhưng tôi cần chuẩn bị một chút, bên người Từ Thanh khẳng định có rất nhiều cận vệ, tôi phải tìm cơ hội mới có thể xuống tay được." 

“Về phương diện này cậu không cần lo lắng, tôi đã để các anh em đi điều tra hành trình và công tác bảo vệ sự an toàn của Từ Thanh, nhất định sẽ tìm được thời cơ tốt nhất cho cậu." Hắc Thạch lại haha cười nói: "Hơn nữa sau khi cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ sắp xếp các huynh đệ ở bên ngoài tiếp ứng cậu." 

Sở Việt cảm kích nói: "Cám ơn anh Hắc Thạch." 

“Cảm ơn cái gì, tôi là lão đại của cậu, đương nhiên phải suy nghĩ cho sự an toàn của cậu chứ!" 

Hắc Thạch khoát khoát tay, sau đó cao giọng nói: "Chỉ cần lần ám sát này thành công, chúng tôi có thể tái hiện vinh quang của Tạ lão đại, cùng Trịnh Dĩnh chia đều địa bàn và sinh kế của Tế Dương. Đến lúc đó, A Việt cậu chính là đệ nhất thuộc hạ, là đại tướng của tôi, tôi sẽ cho cậu 

ooong 

“Đi thôi, Thiên Vị." 

Sau khi ra khỏi văn phòng, Sở Việt cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Tôi đã đặt xong nhà hàng rồi, chúng ta đi đến đó ăn cơm trước.” 

“Được." Tôi gật gật đầu, lại khoát tay nói: "Cậu chờ tôi một chút, tôi phải đi vệ sinh trước đã.” 

“Được, vậy tôi ở dưới lầu chờ cậu." Sở Việt nhấc chân rời đi. 

Tôi nhìn bóng lưng của cậu ta dần biến mất ở góc hành lang, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười, nhân dịp xung quanh đều không có ai, liền đi về phía cửa sổ ở cuối hành lang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK