Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Cố Trường Minh khiến tôi hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một yêu cầu như vậy. 

Nhưng cũng có thể nhận ra được, Cố Trường Minh cũng rất đau đầu với đứa cháu họ nhà mình này, thậm chí ngay cả biện pháp này cũng nghĩ ra. 

Nhìn thần sắc nghiêm túc trên mặt Cố Trường Minh, tôi dở khóc dở cười gật gật đầu, nói: "Tôi không có hứng thú thay người khác giáo dục con cháu trong nhà, nhưng nếu hắn ta thật sự quay lại trêu chọc tôi, tôi cũng không ngại giáo huấn hắn một trận, chỉ cần ngài đừng đau lòng là được.” 

"Được, vậy quyết định như vậy đi!” Cố Trường Minh hưng phấn gật đầu, dường như sợ tôi đổi ý. 

Tôi cười cười, liền gật đầu đồng ý. 

Cố Trường Minh hôm nay đến đây cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Phàn Kiến Tu, mặc dù tôi còn một bụng đầy nghi vấn, nhưng cũng không tiện hỏi ngay trước mặt ông ta. 

Hơn nữa hình như Cố Trường Minh tạm thời không có ý định rời đi, sau khi tôi suy nghĩ một chút, liền đứng dậy cáo từ rời đi, dự định lần sau lại tìm Phàn Kiến Tu hỏi cho rõ ràng. 

Sau khi ra khỏi cửa nhà Phàn Kiến Tu, tôi đi tới bên cạnh xe mình, vừa định mở cửa xe, lại mơ hồ nghe thấy một tiếng thét chói tai. 

Tiếng thét chói tai kia không lớn, dường như vẫn còn cách chổ tôi một khoảng cách khá xa, nếu không phải thính lực của tôi khá tốt thì có lẽ cũng không nghe thấy được. 

Là giọng nói của một cô bé à? 

Tay tôi đang đặt trên cửa xe liền dừng lại, nhíu nhíu mày. 

Tiếng thét chói tai vừa rồi chỉ vang lên một cái liền biến mất, nhưng âm thanh non nớt đó chứa đầy sự hoảng loạn và sợ hãi. 

Tôi quay đầu nhìn về hướng mà âm thanh đó truyền đến, sau khi hơi do dự một chút, vẫn là nhấc chân đi về phía trước, quyết định đi qua đó xem có chuyện gì đã xảy 

ra. 

Tôi dựa vào linh cảm của mình mà bước nhanh về hướng phát ra âm thanh vừa rồi, sau hai phút, từ xa tôi đã nhìn thấy một bóng người ở ven đường nhựa. 

Đó là một người đàn ông trung niên, từ bên kia đi tới, vừa vặn đụng mặt với tôi. 

ta. 

Ánh mắt của tôi nhất thời ngưng tụ, nhìn về phía hãn 

Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia dáng người rất 

gầy, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, áo sơ mi trắng và quần đen bình thường, trên chân mang đôi giày da bản thỉu, khuôn mặt vàng vọt, ánh mắt có chút đục ngầu. 

Còn trong lòng hắn, lại ôm một tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ mới có bảy tám tuổi. 

Tiểu cô nương ăn mặc tinh xảo, mặc váy công chúa màu trắng cùng đôi giày da nhỏ, ở trên vai người đàn ông trung niên đó, có vẻ như đang ngủ, không có một chút động tĩnh nào, tóc dài xõa xuống dưới, có thể mơ hồ nhìn thấy một phần khuôn mặt đáng yêu như búp bê sứ của cô bé. 

Ánh mắt của tôi mịt mờ quét qua người đàn ông trung niên và tiểu cô nương đó một cái, ánh mắt hơi hơi nheo lại, dưới chân không tự chủ được mà thả chậm tốc độ. 

Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy tôi thì dừng bước, sâu trong đáy mắt lộ ra một sự hoảng sợ, nhưng lập tức liền che giấu đi, làm ra vẻ không có việc gì tiếp tục đi về phía trước. 

Tôi cũng làm bộ như không có việc gì, hai bên liền đi thoáng qua nhau. 

Có thể thấy rõ ràng, người đàn ông trung niên sau khi lướt ngang qua tôi liền có một động tác thở phào nhẹ nhõm. 

“Này!” 

Tôi bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại lên tiếng gọi 

hắn ta. 

Cơ thể của người đàn ông trung niên không ngừng run lên, do dự và chậm rãi xoay người nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, hỏi: "Sao vậy?" 

Ánh mắt của tôi nhìn chăm chăm vào người đàn ông và tiểu cô bé đó, suy ngâm một hồi, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, trực tiếp mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ này... không phải là con của ông chứ?" 

 

Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy nhất thời đồng tử co rút lại, trong mắt toát lên một vẻ bối rối, dừng một chút sau đó làm ra bộ dạng thật thà và phúc hậu, nói: "Cậu vừa gặp phải chuyện gì mà lại ăn nói mê sảng vậy, đây không phải con tôi chẳng lẽ là con của cậu sao?" 

"Haha!" 

Tôi nghe vậy liền lộ ra nụ cười lạnh, nhấc chân bước đến gần hắn ta, giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Không 

thừa nhận đúng không? Không sao, tôi có thể bắt ông lại và đưa đến cục cảnh sát rồi từ từ nói. 

Nghe được lời nói này của tôi, ánh mắt của người đàn ông đó càng thêm hoảng loạn và căng thẳng, theo bản năng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt giận dữ nói: "Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Tôi... tôi lại không quen biết cậu, cậu dựa vào cái gì nói đây không phải con gái tôi! Tôi chỉ là một công nhân xây dựng bình thường, cậu... cậu đừng hòng bắt nạt tôi!" 

"Công nhân xây dựng sao? Vậy thì kỳ lạ quá!” 

Ánh mắt tôi vẫn bình tĩnh như trước, chỉ chỉ cô bé đang ngủ trong lòng hắn ta, nói: "Bộ váy áo trẻ con có hiệu Armani này, ít nhất cũng phải hơn một vạn đồng, còn đôi giày này có thương hiệu Dior, cũng đáng giá hơn một vạn đồng.” 

Nói xong, tôi lại chỉ chỉ bộ quần áo trên người của hắn ta, lại nói: "Ông chỉ là một người công nhân xây dựng hình thường, ngay cả bộ quần áo của mình còn rách nát như vậy, ngược lại cô bé này lại mặc toàn quần áo hàng hiệu, ông dựa vào đây mà muốn tôi tin tưởng cô bé này là con gái ông?" 

“Tôi..." 

Người đàn ông trung niên bắt đầu há miệng thở dốc, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh. 

Tiếp theo chỉ thấy hắn gian nan nuốt nước miếng một 

cái, kiên trì nói: "Tôi dùng mấy tháng tiền lương để mua quần áo cho con gái yêu của tôi, cũng không phải mua không nổi, cậu quản được sao?!" 

“Haha, thật vậy sao?" 

Tôi cười lạnh, chỉ vào vòng tay tinh xảo trên cổ tay của tiểu cô nương đó và nói: "Quần áo có lẽ ông có khả năng mua được, nhưng cái vòng tay này thì tính sao?" 

“Hả?" Người đàn ông trung niên sửng sốt, theo bản năng mà nhìn vào chổ tôi chỉ. 

Chỉ thấy cái vòng tay kia dưới ánh mặt trời lóe lên một màu xanh lam đẹp rực rõ, vô cùng tinh xảo, óng ánh long lanh, thoạt nhìn rất là đẹp mắt. 

"Mặc dù không nhìn kỹ, nhưng chất liệu của chuỗi vòng tay này tôi đoán chừng phải hơn ba mươi vạn! Cũng là ông mua cho cô bé sao?" 

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đó, giễu cợt nói: "Tôi đoán... ông là một tên buôn người đúng không?" 

“Tôi...” 

Người đàn ông trung niên trán đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên ôm đứa nhỏ xoay người lại liền bỏ chạy. 

Nhưng tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trong chớp mắt lúc hắn vừa mới xoay người, tôi liền lao ra như mũi tên cấp tốc lao về phía hắn ta. 

Chỉ vài bước ngắn ngủn, tôi đã đuổi kịp phía sau hắn, 

giơ tay lên một quyền nặng nề nện vào sau gáy hắn. 

Sau khi cơ thể tôi ba lần đột phá giới hạn của bản thân, tố chất thân thể và sức lực hiện tại của tôi đã sớm vượt qua người bình thường, một quyền này lại đánh ra bằng toàn bộ sức lực, hướng vào phía sau gáy của hắn ta mà mạnh mẽ nện xuống. 

“Gầm!" 

Một tiếng va chạm vang lên, người đàn ông trung niên hai mắt trợn to liền trực tiếp ngất xỉu, cả người ngã nhào về phía trước. 

Cùng lúc đó, tôi vươn tay túm lấy tiểu cô nương trên vai hắn, dùng sức kéo cô bé lại, tránh cho con bé phải té ngã chung với người đàn ông trung niên kia. 

Tôi không thèm để ý đến người đàn ông buôn người đang ngã trên mặt đất, tôi nhẹ nhàng đặt cô bé trong lòng xuống đất, lúc này mới nhìn rõ mặt cô bé. 

Thoạt nhìn cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi, bộ dạng vô cùng đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa, làn da giống như là quả trứng gà vừa lột da, trắng nõn non mịn, ngũ quan vô cùng tinh xảo, giống như một con búp bê sứ. 

Lúc này hai mắt của cô bé đang nhắm chặt lại, dường như đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng trên người cũng không có thương thế gì rõ ràng, nên tôi cũng cảm thấy yên lòng. 

Sau đó tôi liền phát hiện lông mi của tiểu cô nương 

này lại đang run lên nhè nhẹ, điều này làm tôi không khỏi hơi sững sờ, sau đó nhịn không được mà bật cười. 

Tôi cười tủm tỉm sau đó đặt cô bé trên mặt đất, nói: "Được rồi, tiểu nha đầu, mở mắt ra đi, con đã an toàn rồi. 

Bị tôi phát hiện, tiểu cô nương đang giả bộ hôn mê này lại chậm rãi mở mắt, trên mặt còn mang theo thần sắc võ cùng sợ hãi. 

Đôi mắt của cô bé giống như một hồ nước, trong suốt óng ánh, lại giống như là một nai con ngây thơ, cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi. 

Tôi nhịn không được mà đưa tay sờ sờ tóc của con bé, dịu dàng tán dương nói: “Cô bé cũng thông minh lắm, biết giả bộ ngất xỉu sau đó tìm cơ hội để trốn thoát.” 

Cô bé không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, đưa tay kéo kéo góc áo tôi. 

Tôi không khỏi hơi ngẩn ra, cảm nhận được một cảm giác ỷ lại, sau khi suy nghĩ một chút, liền ngồi xổm xuống để nói chuyện với tiểu cô nương này: "Cô bé, con tên là gi?" 

Đôi mắt trong suốt của cô bé nhìn tôi chăm chăm, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nhỏ giọng trả lời: “Cách Cách!" 

"Cách Cách? Vậy con mau nói cho tôi biết nhà con ở đâu, tôi sẽ đưa con về nhà." 

Nghe vậy, cô bé chỉ lắc đầu, và không nói gì nữa. Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, lại hỏi: “Con không muốn trở về?" 

Cách Cách lại lắc đầu. 

“Con không biết nhà mình ở đâu sao?" Tôi hỏi dò. 

Lần này cô bé gật gật đầu, há miệng có vẻ như muốn nói cái gì đó, nhưng rốt cuộc không có phát ra âm thanh nào. 

Trong lòng tôi càng ngày càng nghi hoặc, nhíu mày hỏi: "Cách Cách, tại sao con lại không nói gì?" 

Cô bé ngửa đầu nhìn tôi, lại há miệng, nét mặt có chút lo lắng, nhưng vẫn không nói gì, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. 

Chẳng lẽ đứa nhỏ này vừa rồi đã bị dọa cho sợ hết hồn, nên bây giờ không dám nói gì nữa. 

Cũng không phải không có khả năng này. 

Việc cấp bách trước mắt là phải nghĩ cách đưa cô bé này về nhà, may mà vừa rồi tôi không trực tiếp rời đi, mà hiếu kì đi về phía này mấy bước, nếu không trên đời này lại có thêm một gia đình bị phá tan nát, thật sự rất đáng thương. 

Xem ra chỉ có thể đưa cô bé đến cục cảnh sát trước. 

Tôi xoa xoa đầu cô bé, đứng dậy lấy điện thoại di động của mình ra, sau khi suy nghĩ một hồi, liền trực tiếp gọi điện thoại cho phó cục trưởng cục cảnh sát Hoàng Thiệu Dân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK