Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vẫn chưa tới." 

Từ Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, liền trả lời: "Còn mười mấy phút nữa mới đến giờ hẹn, chắc là sắp tới rồi.” 

nói. 

“Bọn chúng cũng chảnh quá." Tôi lạnh nhạt cười 

Từ Thanh nghe vậy liền lộ ra một nụ cười dữ tợn, nói: "Chảnh thì có gì giỏi chứ, đám người của tên Tạ Anh Quan kia chỉ là một đám phế vật, có tài lực của Lâm Gia trợ giúp mà ngay cả một cô gái cũng đấu không lại. Haha, đã lâu không chiến một trận lớn như vậy rồi. Thiên thiếu gia ngài cứ xem đi, các anh em hôm nay sẽ đem đám tạp chủng của thành phố Tế Dương kia chém đến kêu cha gọi mẹ, tuyệt đối sẽ không làm ngài mất mặt!” 

Có thể nhìn ra được, Từ Thanh bề ngoài thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng hưng phấn, trong mắt lóe lên sát khí và sự khát máu nồng đậm. 

Không chỉ có hắn ta, ngay cả Ô Nha, Dương Trình ở bên cạnh, còn có hơn ba trăm tiểu đệ cầm đao bầu trong tay cũng đều ở trạng thái như thế, khí thế ngất trời và hết sức ngông cuồng. 

Không hổ danh là ông vua của thế giới ngầm Lỗi 

Trạch, chỉ riêng đám tiểu đệ dám liều dám giết người dưới trướng này, cũng đã đủ khiến cho người khác phải nể mặt. 

Phàn Kiến Tu nói không sai, Từ Thanh chính là một con dao sắc bén, dùng tốt có thể tạo ra hiệu quả phi phàm, dùng không tốt thì có thể tự làm mình bị thương. 

Muốn hoàn toàn thu phục hắn, làm cho hắn hoàn toàn trung thành với một người, thật ra cũng không phải chuyện đơn giản. 

Tất nhiên, tôi không vội vàng làm điều này. Cho dù lúc này hắn có thuần phục tôi chỉ vì thân phận con cháu tập đoàn Trần Thị của tôi, nhưng chỉ cần thêm ít thời gian nữa, tôi có lòng tin sẽ làm cho hắn triệt để thần phục, còn không, cũng không dám sinh ra ý niệm phản bội đối với tôi. 

“Thiên thiếu gia, cái này để ngài phòng thân." 

Từ Thanh bỗng nhiên tiến lên một bước, đem một khẩu Beretta 92FS đưa cho tôi. 

Tôi nhíu mày, sau khi cầm lấy khẩu súng lục liền ngắm nghĩa hai cái, hỏi: "Anh còn chuẩn bị cả súng à?" 

“Đúng vậy, Thiên thiếu gia." Từ Thanh gật đầu nói: "Có lẽ ngài không biết, quy tắc ngầm của hắc đạo chúng tôi là Mặc kệ song phương chém giết quy mô lớn có nào, trong trận đã giết chết bao nhiêu người, cho dù là máu chảy thành sông, nhưng cũng không được tùy tiện sử dụng 

súng ống, bởi vì một khi động đến súng cũng sẽ khiến cho tình thế càng thêm nghiêm trọng, hàm ý cả hai bên không chết không thôi. Nhưng tên tạp chủng Tạ Anh Quan kia trước giờ toàn chơi trò bẩn thỉu, cho nên chúng ta cũng phải đề phòng một chút, tôi đã chuẩn bị không ít súng ống để trong xe, chỉ cần hắn dám không tuân thủ quy củ, chúng tôi cũng có biện pháp để đối phó.” 

“Không tệ, suy nghĩ rất chu đáo." Tôi gật đầu tán dương, thuần thục tháo băng đạn ra nhìn một chút, sau đó cất súng đi. 

Cho đến lúc này, mấy người của Õ Nha đang đứng phía sau hắn mới dám đi lên phía trước chào hỏi tôi. “Thiên thiếu.." 

!! 

Đập vào mắt là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, vóc dáng rất cao, nhưng hơi có vẻ gầy yếu, vé mặt mang theo sự cung kính và căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Thiên thiếu gia, rất vinh hạnh được gặp ngài." 

“Thiên thiếu gia, đây chính là Dương Trình." Từ Thanh vội vàng giới thiệu, nói: "Cái tên Trịnh Bằng ở bãi đậu xe tối hôm qua, chính là thuộc hạ của tên tiểu tử này.” 

Dương Trình liên tục gật đầu, khom lưng nói xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi, Thiên thiếu gia, là tôi không quản được thuộc hạ bên dưới, nên tên tạp chủng kia mới dám mạo phạm ngài. May mắn ngài không có việc gì, nếu không cho 

dù chết vạn lần tôi cũng không đền hết tội." 

Trong lúc nói chuyện, Dương Trình liên tục cúi đầu, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa bất an, thậm chí trên trán cũng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh. 

Tôi đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, cũng không nói gì. 

Bầu không khí như đông cứng lại trong chớp mắt, Dương Trình vân duy trì tư thế khom lưng cúi đầu, sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh theo gò má mà chậm rãi chảy xuống. 

“Đừng khách sáo như vậy." 

Tôi bỗng nhiên giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn ta một cái, không khí nghiêm trọng trong nháy mắt trở nên thoải mái. 

Dương Trình nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, như vừa vứt bỏ được tảng đá lớn trong lòng. 

“Tối hôm qua trong điện thoại không phải tôi đã nói rồi sao, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu cũng không cần phải xin lỗi làm gì." Tôi cười híp mắt nói: "Hơn nữa, cậu là người của Từ Thanh, vậy chúng ta chính là người một nhà, người một nhà thì không nên khách sáo và câu nệ như vậy. 

“Haha haha, tối tối hôm qua đã nói Thiên thiếu gia là một người rộng lượng, sẽ không giận cá chém thớt, lần này cậu yên tâm rồi chứ?" Từ Thanh cười haha, lại nói với Dương Trình: "Còn không mau cảm ơn Thiên thiếu gia?" “Cám ơn Thiên thiếu gia, cám ơn Thiên thiếu gia. Dương Trình vội vàng cúi đầu và gật đầu liên tục, trên mặt lộ ra một sự mừng rõ vì thoát được nạn. 

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng động cơ gầm rú từ xa xa truyền đến. 

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đoàn xe từ đường cao tốc chạy xuống, dẫn đầu là bốn năm chiếc xe sang trọng, các thương hiệu và các loại xe khác nhau đều có đủ, đi theo phía sau là bảy tám chiếc xe buýt, xuyên thấu qua lớp cửa kính xe có thể nhìn thấy bên trong xe buýt ngồi đầy người. 

“Đến rồi!” 

Từ Thanh nhe răng cười một tiếng, trong mắt hiện lên sát khí lạnh như băng. 

Những người còn lại cũng nhao nhao xoay người, ánh 

mắt hướng về phía đoàn xe kia. 

Sau khi đoàn xe chạy ra, vòng một vòng liền chạy thẳng đến bãi đất trống bên này, từ trên đường nhựa lao ra, 

cách chúng tôi khoảng trăm mét liền nhao nhao dừng lại, ngay sau đó tất cả cửa xe được mở ra, một đám người vô cùng hung hăng bước xuống xe, đông đến mức hình thành một biển người. 

Đứng ở phía trước đám đông chính là Lâm Vĩnh Chí, vẫn là bộ dạng vênh váo và tự đắc như trước, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập sự oán độc cùng lửa giận. 

Ở bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, cao chừng một mét chín, một cái đầu trọc bóng loáng, ngũ quan tuy rằng bình thường, nhưng ánh mắt hung ác và nham hiểm, trên mặt lại có một vết sẹo nông, từ khóe mắt trái kéo dài đến cằm, thoạt nhìn như là có một con rết đang bò trên mặt hắn ta, làm người ta có cảm giác buồn nôn. 

“Thiên thiếu gia, người có vết sẹo trên mặt kia, chính là Tạ Anh Quan của thành phố Tế Dương.” 

Từ Thanh ghé vào bên cạnh tôi cười nói: "Đừng nhìn bộ dạng hung thần và ác độc của hắn ta như vậy, thật ra chỉ là một tên phế vật. Mấy năm trước bị một người phụ nữ tên là Trịnh Dĩnh đánh cho chết đi sống lại, sau đó vẫn là dựa vào sự trợ giúp của Lâm Gia, mới miễn cưỡng áp chế được Trịnh Dĩnh, trong giới hắc đạo của thành phố Tế 

Dương duy trì thế ngang tài ngang sức với cô ta." “Ừm.” Tôi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vĩnh Chí. 

Nhìn sơ qua chắc hẳn cũng có hơn ba trăm người, trong tay đều cầm vũ khí, vả lại thần sắc của mỗi người đều vô cùng hung ác, ánh mắt bất thiện, từ khí thế mà nói, cũng không yếu hơn bên này là bao. 

Trên bãi đất trống này, hai bên đều có mấy trăm người, lúc này lại lặng ngắt như tờ, từng ánh mắt hung ác giống như đang va chạm vào nhau, dường như hết sức căng thẳng, làm cho không khí càng ngày càng nghiêm trọng và có chút khó thở. 

Không cần phải nói, từ nhỏ đến lớn tôi đã đánh nhau không ít lần, nhưng thật đúng là chưa từng trải qua tình huống mấy trăm người giao đấu như vậy. 

Trong lúc nhất thời tôi chỉ cảm thấy máu trong cơ thể không ngừng chảy nhanh hơn, một loại cảm giác hưng phấn dâng lên từ tận đáy lòng, nhịn không được mà nắm chặt nắm tay, có chút cảm giác nóng lòng muốn thử 

suc. 

Nhưng ngay lúc này, đám người Từ Thanh và Lý Hổ lại không hẹn mà cùng bước về phía trước một bước, đem tôi chắn ở phía sau. 

“Thiên thiếu gia, thân phận của ngài vô cùng cao quý, tình huống nhỏ nhặt này cũng không cần ngài tự mình 

động thủ." Ánh mắt của Từ Thanh nhìn chằm chằm vào quân địch đang từ từ đi về phía bên này, nhẹ giọng cười nói: "Ngài ngồi nghỉ ngơi một lát đi, xem các anh em chà đạp và nghiền nát đám tạp chủng này ra sao!" 

Tôi nhất thời có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cũng hiểu được, trong tình huống mấy trăm người cầm đao trong tay xông vào đánh nhau hỗn loạn như vậy, cho dù là Lý Hồ hay 

 

là Từ Thanh, chắc chắn cũng sẽ không dám để cho tôi tham gia vào. 

Tôi buồn bực lắc đầu, ngồi dựa vào mui xe, tiện tay tự châm điếu thuốc cho mình, nói: "Được rồi, đợi lát nữa xem các cậu biểu diễn. Chỉ một yêu cầu, tôi không hy vọng nhìn thấy bọn họ còn có một người nào có thể đứng vững được." 

“Haha, Thiên thiếu yên tâm, tuyệt đối không thành vấn 

đê!" 

“Ngài cứ ngồi xem kịch hay!" 

Đám người Ô Nha và Dương Trình nhao nhao lên tiếng trả lời, nắm chặt cây đao trong tay của mình, lộ ra nụ cười dữ tợn. 

Tôi hút một hơi thuốc, căn dặn nói: "Lý Hổ, mấy người các anh cũng lên đi." 

"Vâng, thiếu gia!" Đám người Lý Hổ khẽ gật đầu, mặt vẫn không biến sắc, nhưng từ sâu tận đáy mắt lại toát lên vẻ hưng phấn khó có thể diễn tả được. 

Lúc này, đám người của Lâm Vĩnh Chí đã đi tới trước mặt chúng tôi chừng mười thước, liền dừng bước. “Trần Thiên Vị” 

Lâm Vĩnh Chí nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, trong giọng nói tràn đầy sự dữ tợn cùng uy hiếp, "Cuộc hẹn trước kia của chúng ta, tôi đã tới đây! Hôm nay tôi sẽ khiến ngươi phải khuất phục, sau đó trả lại cho ngươi gấp ngàn lần những gì ngươi đã làm với tôi!" 

ו 

“Khẩu khí lớn lắm." Tôi không thèm quan tâm chỉ cười cười, hỏi: "Không quên tiền đặt cược chứ?" 

"Đương nhiên!” Lâm Vĩnh Chí hừ lạnh. 

“Không quên thì tốt rồi, tôi chờ xem cảnh tượng người quỳ gối dưới chân tôi như một con chó." Tôi thản nhiên nói. 

Lâm Vĩnh Chí thần sắc dữ tợn, "Những lời này phải do 

tôi nói mới đúng!" 

“Chà, đồ khoác lác không biết ngượng." 

Từ Thanh nhịn không được chỉ lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt đảo qua đối phương, trọng điểm dừng lại trên người Tạ Anh Quan một chút, khinh miệt nói: "Chỉ là một đám phế vật, vậy mà còn dám khiêu chiến với Thiên thiếu gia?" 

"Tôi tưởng là ai ngông cuồng như vậy, đây không phải là Thanh Gia của Lôi Trạch sao? Sao vậy, sao không thành thật và ngoan ngoãn làm ăn đi, lại quay về nghề cũ rồi? Chậc chậc, nhiều năm như vậy không động qua đao kiếm, một lát có ngon thì ông đừng né tránh." Tạ Anh Quan sau khi nghe thấy lời nói của Từ Thanh, liền mở miệng châm chọc. 

Từ Thanh nghe vậy cũng khinh thường nói: "Mặc dù nhiều năm không động đao kiếm, nhưng chém cái loại phế vật ngay cả phụ nữ cũng đấu không lại như ngươi... cũng dư sức rồi!” 

“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!" Tạ Anh Quan giận tím mặt, mấy trăm người phía sau bắt đầu rục rịch. 

Mấy trăm con người bên này của Từ Thanh cũng đồng thời toát lên vẻ dữ tợn, đều tự giơ thanh đao bầu trong tay lên. 

Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng, cả hai bên đều hết sức căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK