Tầng cao nhất của tập đoàn Thanh Hà, cả tầng đều là văn phòng của Đổng Viễn Sơn. Diện tích mấy ngàn mét vuông, liếc mắt nhìn quanh thì có cảm giác hơi trống trải, vả lại còn được trang hoàng hết sức xa xỉ, đập vào mắt đều là những thứ làm bằng vàng son lộng lẫy, mỗi một chi tiết đều thể hiện hai chữ. “Có tiền!"
Cửa thang máy mở ra, tôi nhìn xung quanh một vòng, âm thầm bĩu môi, trong lòng đưa ra đánh giá.
Khẩu vị của lão già này thật kém.
Văn phòng được trang trí giống như một cái hộp đêm.
Tôi và Từ Thanh ra khỏi thang máy, Cao Chấn cung kính dẫn đường.
Xa xa bên cửa sổ sát đất, ngồi trên ghế sô pha là một ông lão có dáng người nhỏ gầy, mặc âu phục màu xám đơn giản và thoải mái, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần rất quắc thước, không thấy vẻ già nua, đặc biệt là cặp mắt như chim ưng kia, vừa hung ác vừa nham hiểm và tàn nhẫn, mang theo cảm giác áp bức khiến người ta hít thở không thông.
Người này, hắn chính là chủ tịch tập đoàn Thanh Hà, Đổng Viễn Sơn.
Ở bên cạnh ông ta còn có một nữ thư ký mặc áo sơ mi trăng và váy ngắn màu đen, chân đi giày cao gót, chân dài tất đen, cúc áo trước ngực áo sơ mi mở ra một nửa, lộ ra hai nửa vòng tròn cùng với một khe rãnh thật sâu.
Lúc này cô nàng đang nửa quỳ trên mặt đất, khom lưng pha trà cho Đống Viên Sơn, đôi mắt chứa nước, khuôn mặt ửng đỏ, nhất cử nhất động đều lộ ra sự quyến rũ và phong tình.
Đổng Viễn Sơn thoải mái ngồi dựa vào ghế sô pha, mặt không biến sắc, bàn tay đặt lên mông của nữ thư ký mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Khi tôi đi đến cách ông ta ba bốn mét, ông ta mới chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười nhiệt tình, sự hung ác và nham hiểm trong ánh mắt của ông ta lập tức tan biến, giống như một con tắc kè hoa vậy, trong chốc lát đã biến hình thành một ông lão hiền lành.
“Đổng lão tiên sinh, hân hạnh hân hạnh."
Tôi chủ động vươn tay về phía ông ta, mặt mỉm cười, "Thật ngại quá, tôi đến hơi đột ngột, không quấy rầy đến ngài chứ?"
“Haha haha, Thiên thiếu gia ngài đại giá quang lâm, cái gì mà quấy rầy chứ!"
Đổng Viễn Sơn tiến về phía trước một bước, cầm tay tôi và dùng sức lắc lắc, sang sảng cười nói, "Mau mời ngồi,
nước trà đã chuẩn bị xong, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện.”
Tôi và Đổng Viễn Sơn ngồi ở hai bên ghế sô pha, Từ Thanh và Cao Chấn thì đứng ở phía sau hai người chúng tôi.
Phụng trà." Đổng Viên Sơn nhẹ giọng căn dặn.
Nữ thư ký ngoan ngoãn gật đầu, đem nước trà vừa mới nấu xong rót vào trong chén, cứ như vậy vừa quỳ vừa
bò về phía tôi hai bước, sau đó hai tay cung kính dâng chén trà lên.
“Thiên thiếu gia, mời ngài dùng trà.”
Giọng nói của cô nữ thư ký này quyến rũ đến tận xương tủy, nước trong đôi mắt như sắp nhỏ ra.
Đổng Viễn Sơn giơ tay ra hiệu, mỉm cười nói: "Nếm thử đi, Thiên thiếu gia, đây là lá trà bản địa Tế Dương chúng tôi, mặc dù không quý báu, nhưng hương vị không tệ.”
“Cảm ơn!” Tôi gật đầu nhận lấy cái chén.
Ánh mắt của Đổng Viễn Sơn hướng về phía Từ Thanh, thoáng dừng lại trên người anh ta, cười hỏi: "Vị này chính là Thanh Gia của Lôi Trạch, dạo gần đây đang rất nổi tiếng phải không?"
“Trước mặt Đổng tiên sinh, không dám tự xưng là Thanh Gia."
Từ Thanh khẽ gật đầu, không dám kiêu ngạo mà có phần xu nịnh nói: "Về việc dạo gần đây danh tiếng tăng lên một chút, đều do Thiên thiếu gia dẫn dắt!"
‘Haha, không cần tự xem nhẹ mình như vậy, danh tiếng của Từ Thanh ở Lôi Trạch, ngay cả ở Tế Dương cũng từng nghe nói đến.”
Đổng Viễn Sơn lại đem ánh mắt hướng về phía tôi, "Thiên thiếu gia có thể được những người như Từ Thanh phụng sự trung thành như vậy, thật sự khiến người khác vô cùng hâm mộ."
“Có anh Thanh giúp tôi làm việc, đích thật là may mắn của tôi." Tôi cười gật đầu.
Ai ngờ Đổng Viễn Sơn lại lập tức chuyển đề tài, lại hỏi: "Nhưng tôi nghe nói, Từ Thanh không phải là phó hội trưởng của Thanh Thạch thương hội sao, nghe nói còn là một trong những ứng cử viên được coi trọng nhất sau khi Phàn Kiến Tu thoái vị? Sao lại... sao lại đột nhiên theo lời của Thiên thiếu gia đây mà đến Tế Dương chúng tôi kiếm
cơm vậy?"
Lời nói này của Đổng Viễn Sơn nhìn bề ngoài như ôn hòa và lễ phép, nhưng kỳ thật đã nói thẳng và cực kì không khách sáo, mơ hồ có loại cảm giác chất vấn.
Sắc mặt của tôi vẫn lạnh nhạt như thường, không có chút dao động nào, chỉ là đem cái chén đặt lên bàn, cười híp mắt nói: "Nước trà không tệ, thêm một chén nữa."
Đổng Viễn Sơn cười nói: "Nếu thích, lúc về tôi tặng cho cậu một ít."
“Vậy thì không cần." Tôi khoát khoát tay áo, "Tôi cũng khá thích thành phố Tế Dương này, dự định sẽ ở chỗ này mua một chút bất động sản, sau này có thời gian liên tới đây ở."
Nói tới đây, tôi đột nhiên dừng một chút, hướng về phía Đổng Viễn Sơn và hỏi: "Đúng rồi, Đổng lão tiên sinh đang ở nơi nào? Nói không chừng sau này chúng ta còn có thể trở thành hàng xóm đó?"
Đổng Viễn Sơn dường như nghe hiểu lời nói ẩn dụ của tôi, nụ cười trên mặt đã hơi thu lại, trầm ngâm một lát sau mới chậm rãi cười nói: "Tôi ở vùng ngoại thành, hết sức hẻo lánh, người trẻ tuổi như Thiên thiếu gia chắc sẽ ở không quen đâu.”
“Vậy thì ngài lo lắng nhiều rồi, con người tôi tương đối dễ dãi, ở đâu cũng quen."
Tôi thoải mái dựa vào ghế sô pha, tư thái nhàn nhã
nhìn xung quanh một vòng, "Giống như tòa nhà Thanh Hà này của ông cũng không tệ nha, xét về khu vực, vị trí, hay hoàn cảnh đều rất tốt. Đổng lão tiên sinh, không biết ông có hứng thú nhịn đau mà nhượng lại một nơi yêu thích này hay không? Tôi còn rất muốn mua lại nơi này làm tòa nhà văn phòng cho bất động sản Úy Lam của tôi.
"Haha haha, Thiên thiếu gia thật đúng là biết nói giỡn. Tòa cao ốc này có mấy chục tầng, Thiên thiếu gia, bất động sản Ủy Lam của cậu... chắc không cần phải sử dụng diện tích lớn như vậy đâu." Đổng Viễn Sơn sau đó lại cười haha và nói, "Nhưng nếu cậu thật sự thích, tôi có thể để trống một tầng và nhường lại cho cậu."
“Vậy thì không cần, tôi không thích người khác cho không mình như vậy."
Tôi cười tủm tỉm trả lời, sau đó nghiêng đầu nhìn Từ Thanh một cái, "Anh Thanh, lát nữa bớt chút thời gian đi mua mảnh đất, chúng ta cũng tự mình xây một tòa văn phòng làm việc. Hiện tại ít người cũng không sao, về sau quy mô sẽ càng lúc càng lớn, cũng sẽ cần dùng đến."
Từ Thanh vội vàng khom người, trên mặt nở một nụ cười, "Dạ được, Thiên thiếu gia."
------
Đổng Viễn Sơn mặt không biến sắc nhìn tôi, cũng không nói gì, không khí trong phòng làm việc bắt đầu
nghiêm trọng dần.
Trầm ngâm một lát sau, Đổng Viễn Sơn lại mở miệng, "Người trẻ tuổi có một chút xung động là chuyện tốt, tôi rất xem trọng cậu. Không giống tôi và lão già Phàn Kiến Tu kia, người càng già lại càng không có nhiệt huyết, chỉ chú ý tu thân và dưỡng tính mà thôi."
Tôi cân nhắc ý nghĩa trong lời nói của Đống Viên Sơn, khóe miệng không khỏi chậm rãi gợi lên một nụ cười mỉm,
nhẹ giọng hỏi: "Xem ra ông cùng lão Phàn cũng quen biết nhau?"
"Trước kia từng giao lưu vài lần, nhưng khi đó chúng tôi đều rất trẻ, nên tính tình nóng nảy, lại đều dòm ngó vào địa bàn làm ăn của đối phương, càng về sau càng phát hiện ai cũng không làm gì được ai, nên đành bỏ cuộc, cũng không thể gọi là quen biết được.
Đổng Viễn Sơn bưng chén trà lên và nhấp một ngụm,
"Thiên thiếu gia, cậu và Phàn Kiến Tu có quan hệ không tę?"
“Đúng vậy." Tôi gật đầu.
Từ Thanh đứng ở phía sau tôi mở miệng nói: "Thiên thiếu gia là hội trưởng kế nhiệm của Thanh Thạch thương hội chúng tôi.”
“Hả?" Đổng Viễn Sơn hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.
Tôi cũng trầm ngâm một hồi, im lặng thưởng thức nước trà trong chén, xuyên thấu qua tấm cửa kính lớn sát đất để thưởng thức cảnh phố xá ngoài cửa sổ.
Một lát sau, Đống Viên Sơn bỗng nhiên hỏi: "Thiên thiếu hắn không phải người của Lôi Trạch?"
Tôi quay đầu nhìn về phía Đông Viễn Sơn, cười nói: "Tôi lớn lên ở Lôi Trạch, nhưng quê ở kinh thành."
“Hả?" Nữ thư ký rõ ràng hơi sửng sốt, theo bản năng nói: "Chủ tịch, mảnh đất kia không phải chúng ta đang chuẩn bị dùng để..."
Tiếng nói lập tức dừng lại, nữ thư ký đã bị ánh mắt như chim ưng của Đổng Viễn Sơn làm cho hoảng sợ, vội vàng gật đầu, "Được, tôi lập tức đi sắp xếp."
‘Mang hợp đồng lại đây trong vòng mười phút."
Đổng Viễn Sơn căn dặn xong, sau đó lại quay đầu nhìn về phía tôi, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết, "Thiên thiếu gia xin ngồi một chút, các hợp đồng liên quan sẽ ngay lập tức được chuẩn bị xong."
"Cái này... thôi được rồi, vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Tôi do dự một chút, ngượng ngùng cười nói: "Vãn bối vốn chỉ muốn tới chào hỏi Đổng lão tiên sinh một tiếng, lại không ngờ còn được tặng một món quà lớn như thế, thật sự là có chút ngượng ngùng.”