Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến đôi mắt của Giang Nhược Nhược sáng ngời lên, thần sắc bối rối trong chớp mắt đã được thả lỏng rất nhiều. 

Sắc mặt của đám người tên tóc xanh liền trầm xuống, trực tiếp vây lấy tôi và Giang Nhược Nhược. 

“Thật sự có người không sợ chết sao?" Trên khuôn mặt của tên tóc xanh lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào tôi, "Thích chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân đúng không, tiểu tử, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh gì không?" 

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tên tóc xanh giơ bình rượu trong tay lên, đột nhiên vung lên, nửa bình rượu trực tiếp bị hất lên người tôi. 

"Haha haha!" 

Ba người bọn họ lập tức cười to ha hả, tỏ vẻ trào 

phúng nói: "Chậc chậc, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, cái hạng này, trong mắt tôi ngay cả con chó cũng không bằng!" 

Tôi lắc lắc cái đầu đang có chút hôn mê của mình, lại cúi đầu nhìn bộ quần áo đã bị ướt đẫm, hơi có chút kinh ngạc. 

Xem ra sau khi uống rượu xong thì phản xạ của tôi lúc này rất chậm, không nghĩ tới tôi lại bị một tên du côn hất rượu đầy người như vậy, điều này làm trong lòng tôi không khỏi bật cười, đồng thời cũng mơ hồ dâng lên một cỗ tức giận. 

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía ba người trước mặt, ánh mắt lạnh như băng: "Các ngươi là đang muốn chết?" 

Ba người tên tóc xanh rõ ràng sửng sốt, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại mạnh mẽ đè nén xuống, trên mặt lộ ra biểu cảm hung ác, ngoài mạnh trong yếu nói: "Thức thời thì nhanh cút đi, đừng làm phiền lão tử động thủ!” 

"Haha!" 

Tôi khinh thường cười lạnh, sau đó tiến lên trước một bước, tay đoạt lấy chai rượu trong tay tên tóc xanh đó, ngay sau đó tay phải vung lên một cái, chai rượu ở giữa không trung xoay tròn nửa vòng. 

“Gầm!" 

Chỉ nghe một tiếng va đập nặng nề vang lên, bình 

rượu với một sức mạnh to lớn nện thẳng vào đầu của tên tóc xanh, sau đó trong chớp mắt đã hóa thành nhiều mảnh vụn năm đầy đất. 

Đầu của tên tóc xanh kia lập tức bị mở ra một lỗ lớn, máu tươi đỏ sâm chảy ra như nước, theo hai má mà chảy xuống dưới, nhuộm đỏ cả khuôn mặt của hắn, sau đó lại theo cổ mà thấm ướt quần áo trước ngực. 

Tên tóc xanh kinh ngạc mở to hai mắt, chậm rãi giơ tay sờ sờ miệng vết thương trên đầu, sau đó đem bàn tay đầy máu tươi đặt ở trước mắt nhìn một chút. 

"Máu... máu ... 

Tên tóc xanh tỏ ra vô cùng hoảng sợ, thân hình lung lay sau đó bùm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, đúng là bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra, ngay cả đứng cũng đứng không nổi. 

Cục diện thay đổi nhanh đến mức khiến người khác không kịp trở tay, hai tên đồng bọn khác của tên tóc xanh bị dọa đến choáng váng, ngơ ngác nhìn tên tóc xanh đang năm tê liệt trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ, ngay cả thân thể cũng run nhè nhẹ. 

Tôi bình tĩnh nhìn hai người kia, thản nhiên nói: "Nếu các ngươi cũng muốn chết, tôi sẽ giúp các ngươi được toại nguyện!” 

Vừa dứt lời, tôi tiện tay vứt đi nửa chai rượu con trong tay, lại bước về phía trước một bước, nhấc chân hung hăng đạp trúng bụng một người trong đó. 

“Á!” 

Chỉ thấy tên đó phát ra một tiếng kêu rên thê thảm, ngã quỵ trên mặt đất, thân thể cong thành một con tôm lớn, trợn mắt há to miệng, lại không phát ra âm thanh nào nữa. 

Cùng lúc đó, tôi lật bàn tay lại, sau đó hung hăng tát vào mặt tên cuối cùng một cái. 

Sức mạnh bàn tay lớn đến mức khiến hắn ta xoay nửa vòng tại chỗ, miệng mũi cùng lúc xuất huyết, hai má nhanh chóng sưng đỏ lên, lảo đảo mấy bước sau đó cũng ngã quỵ xuống. 

Cuộc chiến vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu đã kết thúc, tôi cúi đầu nhìn xuống ba người kia, ánh mắt lộ ra sự khinh thường nhàn nhạt. 

Lúc này, dòng máu tươi chảy ra từ miệng vết thương trên đầu của tên tóc xanh đã tích thành một vũng máu sền sệt trên sàn nhà, tôi chán ghét thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Giang Nhược Nhược. 

Chỉ thấy cô nàng đang sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn tôi, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại vẻ tái nhợt bối rối vừa rôi. 

Tôi xoa xoa cái đầu đang hôn mê của hỏi: "Không sao 

chứ?" 

“Hả?" 

Giang Nhược Nhược lúc này mới lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt mới từ từ hồng hào trở lại, cơn hoảng sợ và uất ức như bộc phát, trong đôi mắt nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, ngay sau đó liền hóa thành từng giọt nước mắt tràn mi, theo khuôn mặt của cô ấy mà chảy xuống. 

Vừa rồi bị ba người bọn họ vây quanh, cô nàng nhìn như vô cùng kiên cường, nhưng xem ra trong lòng vẫn đang rất sợ hãi. Có lẽ đối với bộ dạng ngoãn của cô ấy mà nói, một cái tát vừa rồi của tên đầu xanh không chỉ mang đến cho nàng cảm giác bị sỉ nhục, mà còn cảm thấy khủng hoảng và bất lực. 

Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng này, cô ấy đã khóc lóc như một đứa trẻ con, làm tôi nhất thời cũng có 

chút luống cuống tay chân, không biết nên xử lý như thế 

nào. 

“Cái này..." 

Tôi do dự một chút, liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của Giang Nhược Nhược, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì đâu.” 

“Ừm.” Giang Nhược Nhược gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, cũng không nhịn được mà bật cười. 

Rõ ràng trên khuôn mặt cô ấy vẫn còn đọng nước mắt, vẫn đang khóc lóc sướt mướt, nhưng lại trong chớp mắt nín khóc mà tươi cười như vậy, tâm trạng của cô gái này có thể thay đổi nhanh như vậy sao? 

Trong lòng tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà, bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô gái này quá thật cũng rất đáng yêu. 

Thấy cô ấy đã ngừng khóc, tôi nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó mở miệng hỏi: "Cô không phải đang ở trong phòng sao, sao lại chạy ra đây?" 

"Tôi... tôi thấy anh hình như uống nhiều quá, nên có chút lo lắng." 

Giang Nhược Nhược giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, hai má ửng đỏ nhẹ giọng nói: "Cho nên mới đi theo anh ra ngoài, rồi đứng trước cửa phòng vệ sinh đợi anh. 

ơn!" 

Tôi nghe vậy hơi ngẩn người ra, sau đó nói: "Cám 

"Không... không cần khách sáo.” 

“Đi thôi, chúng tôi trở về phòng." Tôi theo bản năng mà nắm tay của Giang Nhược Nhược. 

Giang Nhược Nhược vẫn không phản kháng gì, chỉ đỏ mặt và cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu: "Vâng.” 

Đang lúc muốn rời khỏi đó, tên tóc xanh đang nằm trên mặt đất đột nhiên vươn tay ra túm lấy ống quần của tôi. 

"Đứng lại!” Tên tóc xanh hung ác trừng mắt nhìn tôi, "Đánh người xong liền muốn rời đi sao? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!" 

Trong lúc nói chuyện, ba người của tên tóc xanh đó nhau đứng dậy, trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi vẫn tỏ ra hết sức dữ tợn: "Tiểu tử, biết tôi là ai không! Tôi chính là tiểu đệ của lão đại Hắc Thạch! Dám động thủ với tôi, lão tử cho ngươi hôm nay không thể ra khỏi hộp đêm này!” 

Tôi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ống quần của mình đã bị bàn tay của tên tóc xanh chét đầy máu tươi, sau đó mới ngẩng đầu dậy và nhìn về phía bọn chúng. 

Thân thể của tên tóc xanh run rẩy lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, ngay sau đó có vẻ hơi mất mặt, liền nói với đồng bọn: "Các anh em, gọi người tới đây, tôi hôm nay muốn đánh gãy chân tên tạp chủng này!" 

"Được!" Đồng bọn của hắn gật đầu thật mạnh, lấy điện 

thoại di động ra nhanh chóng bấm một dãy số, "Con mẹ nó mau lại đây, hành lang lầu hai! Có người dám quậy phá địa bàn của chúng ta!" 

Khóe miệng tôi chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, lắng lặng nhìn động tác của hắn ta, cũng không thèm ngăn cản. 

tôi. 

Giang Nhược Nhược nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của 

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đôi mắt của cô nàng lộ ra một chút căng thẳng và lo lắng, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ, hay là chúng ta mau trốn khỏi đây đi?" 

“Yên tâm, không có việc gì đâu." Tôi cho cô ấy một ánh mắt an tâm, cười nói: "Nếu sợ thì cô cứ trốn ở phía sau tôi.” 

Giang Nhược Nhược mím môi, nhẹ nhàng gật đầu. 

Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, vừa mới hút một hơi, chợt nghe thấy từ cuối hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn và dồn dập. 

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy thanh niên tay cầm gậy gộc trong tay đang chạy nhanh tới, vẻ mặt dữ tợn và hung ác, vừa chạy vừa lớn tiếng quát mắng. 

"Chết tiệt, tên khốn nào dám gây sự ở đây?!" 

Trong tiếng quát, một đám người nhanh chóng xúm 

lại bên cạnh ba người của tên tóc xanh, từng ánh mắt hung ác hướng về phía tôi và Giang Nhược Nhược. 

Thân thể của Giang Nhược Nhược khẽ run, hoảng sợ núp ở phía sau lưng tôi. 

Mắt thấy viện binh đã đến, tên tóc xanh có vẻ đã 

không còn lo lắng nữa, mà một lần nữa trở nên kiêu ngạo, "Chính là tên cháu nội này, đem chân hắn đánh gãy cho tôi, sau đó ném ra ngoài đường!" 

Mười mấy tên thanh niên vẻ mặt hung ác, bắt đầu 

hành động. 

“Tôi mẹ nó còn tưởng rằng là đám người của Lôi Trạch kia đã đánh tới đây, không ngờ chỉ là một tên tiểu tử ăn nhầm gan hùm này. 

“Dám gây sự ở địa bàn của anh Hắc Thạch, tiểu tử, ngươi chán sống rồi phải không?" 

Tôi lắng lặng nhìn những người đang đứng trước mặt này, chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, quay đầu nói với Giang Nhược Nhược: "Hơi lùi về phía sau một chút.” 

tôi. 

“Hả?" Giang Nhược Nhược sửng sốt, kinh ngạc nhìn 

Tôi cười chỉ về phía hành lang phía sau, "Đi qua bên kia đứng.” 

“A!” Giang Nhược Nhược ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng xoay người. 

“Đúng đúng đúng, bảo tiểu mỹ nữ lui sang bên cạnh một chút, tránh một lát cả người cô ấy dính đầy máu." 

Khóe miệng của tên tóc xanh gợi lên một nụ cười lạnh, trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi có vẻ vô cùng ác độc, nhìn tôi với ánh mắt khát máu, sau đó quát lớn: "Các huynh đệ, lên cho tôi!” 

Sau khi hắn ta ra lệnh một tiếng, mười mấy người vung gậy gộc, liền muốn xông về phía tôi. 

Giang Nhược Nhược đang đứng phía xa không nhịn được mà phát ra một tiếng thét chói tai. 

Khung cảnh trong hành lang trong chớp mắt trở nên võ cùng hỗn loạn. 

Tôi thì vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng thậm chí không có chút gợn sóng nào, hơi hơi vận động cổ tay của mình. 

lớn. 

Đúng lúc này, phía sau tôi lại truyền đến một tiếng hét 

“Dừng tay!” 

Tiếng quát vang vọng khắp hành lang, làm cho khung 

cảnh đang hỗn loạn trước mắt đột nhiên yên lặng. 

Quay đầu lại nhìn, tôi chỉ thấy Sở Việt chẳng biết từ lúc nào đã đi ra khỏi phòng riêng, lúc này đang đứng ở cửa, vẻ mặt giận dữ nhìn về phía bên này. 

Đám người tên tóc xanh sau khi nhìn thấy cậu ta thì có chút kinh ngạc, đều không tự chủ được mà dừng bước và không dám động đậy, há miệng thở dốc: “Anh... anh Việt?!" 

Sở Việt vẻ mặt tối sầm, hùng hổ bước tới, trầm giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK