Chuẩn bị làm một số việc?
Lời nói này không khỏi có chút quá mơ hồ, thậm chí ngay cả làm cái gì cũng không nói rõ ràng, mà đã trực tiếp mời người khác gia nhập rồi.
Nhưng mà... điều này cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là ý nghĩa ẩn chứa đằng sau câu nói này.
Từ sau khi thân phận con riêng Trần Gia của tôi được truyền khắp thành phố Lôi Trạch, đã có không biết bao nhiêu người khao khát muốn có mối quan hệ tốt với tôi, từ đó dựa hơi để leo lên chiếc tàu của Trần Gia khủng bố này.
Nhưng từ đầu đến cuối, ngoại trừ một Vương Gia cam tâm tình nguyện làm chó ra, thì chẳng có một ai lọt vào mắt xanh của tôi nữa. Thậm chí đám con ông cháu cha đang tụ tập bên tôi bây giờ, cũng giống như vậy, vẫn đang cố gắng vì mục tiêu này.
Mà bây giờ, tôi lại chủ động đưa ra lời mời với Từ Thanh.
Lời mời này mang ý nghĩa, ông ta đã được tôi công nhận, ông ta có thể đi cùng tôi, và tôi chuẩn bị để ông ta đi cùng.
Gia nhập vào phe của tôi, thần phục tôi, tôi có thể cho ông tất cả những gì ông muốn.
Tôi tin rằng với sự lão luyện và láu cá của Từ Thanh, không khó để nghe ra ý của tôi.
Quả nhiên, Từ Thanh sau khi giật mình một cái, nét mặt dần dần trở nên vô cùng kích động, ông ta không thể tưởng tượng được ước mơ của biết bao người, trong đó có cả ba gia tộc lớn của Lôi Trạch nay lại rơi ngay vào đầu của ông ta.
Sắc mặt của Từ Thanh hơi đỏ lên, ông ta hít sâu hai hơi, nhưng vẫn không kiềm được tâm trạng hưng phấn của mình, lắp bắp nói: "Đương... đương nhiên là hoàn toàn tán thành rồi, Thiên thiếu gia. Ngài chịu cho tôi cơ hội này, tôi... tôi cảm kích vô cùng!”
“Haha, tốt!” Tôi giơ tay vỗ vỗ vai của ông ta một cái, haha cười nói: "Sau này chúng ta là người một nhà, anh Thanh."
“Thiên thiếu gia, Từ Thanh tôi sau này nhất định sẽ theo ngài đến cùng, ngài bảo tôi làm chó... làm heo cái gì tôi cũng sẽ làm theo... " Từ Thanh bắt đầu nói năng lộn xộn để tỏ lòng trung thành.
Lời nói thành một mớ hỗn độn.
Tôi cười lắc đầu, nói tiếp: "Không cần khách sáo như vậy đâu, tôi là người trọng tình trọng nghĩa, nếu đã là người chung một nhà, chỉ cần ông không phản bội tôi, tôi
ondong
cũng sẽ tuyệt đối không bội bạc anh em của mình, ví dụ như... chức vị hội trưởng Thanh Thạch thương hội mà ông hằng mơ ước?”
Ánh mắt của Từ
Thanh đột nhiên bừng sáng lên.
"Và, ví dụ như... mở rộng ngành kinh doanh giải trí và xây dựng của ông đến các thành phố khác?”
Ánh mắt của Từ Thanh càng sáng hơn nữa, nét mặt lúc này đã kích động đến mức khó có thể che giấu được. Tôi cười híp mắt nói tiếp: "Những phi vụ chúng ta có thể tham gia cùng nhau thì có rất, những chuyện này chúng ta đều có thể hoàn thành nó từ từ, không cần gấp gap.
"
“Vâng, tôi tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thiên thiếu gia." Từ Thanh gật đầu thật mạnh, "Bất cứ chuyện gì ngài cứ việc ra lệnh cho tôi, lão Từ tôi tuyệt không chối tù!"
"Haha, được. Hai ngày nữa thật đúng là có việc cần ông làm giúp, nhưng hôm nay là đi ra ngoài vui chơi, tạm không bàn tới chuyện công việc này." Tôi nhẹ giọng cười nói, bưng ly rượu lên nói: "Nào, uống rượu.”
“Xin mời Thiên thiếu gia, Vũ thiếu gia." Từ Thanh cũng vội vàng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Ông ta nhìn xung quanh phòng có chút vắng vẻ, hơi trầm ngâm sau cẩn thận hỏi: "Thiên thiếu gia, Vũ thiếu gia, có muốn tôi sắp xếp mấy cô gái vào, hoạt náo hoạt náo
một chút không?"
Nghe nói như thế, ánh mắt của Trần Minh Vũ trong chớp mắt sáng lên như hai cái đèn xe ô tô.
“Tôi thì không cần, đang có sẵn một người rồi." Tôi chỉ vào Trần Minh Vũ trêu chọc nói: ”Nhưng phải sắp xếp cho anh Vũ của tôi vài cô, không thấy anh Vũ của tôi vừa nghe thấy có gái liền sáng mắt lên sao, haha."
Trần Minh Vũ cười haha, nói: "Đúng vậy, đến quán bar chơi sao có thể không có gái được. Cứ đưa đến, có bao nhiêu sắp xếp bấy nhiêu, anh đây chịu được!"
Tôi nghe vậy liền nhíu mày, nói: "Có nghe không, người anh của tôi không muốn chờ đợi thêm nữa rồi."
"Haha, vậy Vũ thiếu gia chờ một chút, tôi sẽ lập tức sắp xếp ngay. Các cô gái trong quán bar của tôi, bảo đảm là xinh đẹp nhất, cam đoan Vũ thiếu gia sẽ hài lòng!” Từ Thanh cười haha một trang, sau đó đứng dậy nói với nhân
ondong
viên phục vụ vài lời.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng được đẩy ra, mười mấy em gái nối đuôi nhau bước vào, đứng thành một hàng trước mặt chúng tôi, bắt đầu lần lượt cúi đầu chào hỏi. “Chào buổi tối ông chủ, tôi là Nhu Nhu..."
“Chào buổi tối ông chủ, tôi là Tân Nguyệt..."
Đúng như lời Từ Thanh nói, các cô gái trong đây đúng là không tệ, tuy rằng về mặt nhan sắc không thể so sánh với những ngôi sao hoa khôi của tôi, nhưng đều là hàng đã trải qua sự chọn lựa cẩn thận.
Người nào cũng đều có đường cong gợi cảm và xinh đẹp, mặc một áo dây màu trắng và váy ngắn màu đen đứng thành một hàng trước mặt, khiến người khác có cảm giác hoa mắt.
Tôi ung dung dựa vào ghế số pha, nhìn những cô gái tiếp rượu trước mặt, lại chợt nhớ lại những ngày trước đây khi tôi làm công ở quán bar Hạo Nguyệt.
Những nhân viên nội bộ như thế này thật ra cũng có giai cấp.
Ngoài ông chủ ra, địa vị cao nhất đương nhiên chính là quản lý phụ trách kinh doanh quán bar, cùng với những tay chân phụ trách trông coi quán. Ngay sau đó, chính là những cô gái tiếp rượu này.
Vì loại gái tiếp rượu này bình thường cũng không thuộc nhân viên quán bar, địa điểm làm việc cũng không
cố định, mà là có một má mì dẫn dắt các cô ấy, chạy qua chạy lại giữa các quán bar, thuộc quan hệ hợp tác với quán.
Tiếp theo là những công việc kỹ thuật như DJ, ca sĩ, bartender, cuối cùng mới là bảo vệ và nhân viên phục
vụ.
Những cô gái tiếp rượu này tuy rằng cũng làm công việc hầu hạ người khác, nhưng khi gặp bảo vệ và nhân viên phục vụ thì hết lần này tới lần khác đều tỏ ra cảm giác ưu việt hơn người.
Nhớ rõ trước kia khi tôi còn làm công ở Hạo Nguyệt, từng bị một nữ tiếp rượu lấy một chai bia tưới lên đầu, chỉ là do lúc tôi rót rượu cho khách trong phòng động tác chậm đi một chút.
“Vũ thiếu gia, những cô gái này đều là gái chất lượng tốt nhất của quán tôi, ngài thoải mái chọn, nếu không hài lòng tôi sẽ lập tức điều mấy nhóm khác tới đây ngay." Từ Thanh cười ha hả đứng cạnh Trần Minh Vũ.
“Không cần đâu, những cô này cũng không tệ."
Trần Minh Vũ híp mắt lại, tầm mắt đảo qua từng cô gái trước mặt, sau đó hỏi: "Biết chơi, dám chơi, tự mình đứng ra cho tôi xem."
ra.
Vừa dứt lời, chỉ thấy một mỹ nữ tóc dài xõa vai đứng
Khuôn mặt cũng không tệ, lại trang điểm xinh đẹp,
dáng người nóng bỏng, một đôi mắt ướt át quyến rũ câu người, nhẹ giọng nói: "Chào ông chủ, tôi tên là Nhu Nhu hai mươi hai tuổi. Tôi biết uống rượu, biết hát, còn biết chơi rất nhiều trò chơi... bảo đảm sẽ làm ông chủ hài lòng.
đây.”
Trần Minh Vũ cười haha gật đầu, "Được, cô qua
Nữ tiếp rượu tên Nhu Nhu mặt mày hớn hở, uốn lượn vòng eo bước tới ngồi bên cạnh Trần Minh Vũ, hôn lên mặt anh một cái, cười quyến rũ nói: "Cảm ơn ông chủ."
Trần Minh Vũ đúng là không ngại chút nào liền ôm eo cô, vừa vuốt ve vừa hỏi: "Còn nữa không?"
“Còn tôi nữa, ông chủ." Một cô gái tóc dài nhuộm vàng cũng bước ra, nhan sắc kém hơn người vừa rồi một chút, nhưng dáng người thì nóng bỏng hơn, đặc biệt là cặp ngực lớn cao vút phía trước, làm cho dây áo nhỏ cứ căng phồng lên.
Cô quyến rũ nói: "Chào ông chủ, tôi tên là Thất Thất, năm nay hai mươi bốn tuổi, tôi... uống kém lắm, nhưng nhảy rất giỏi, ngoài ra... sau khi uống rượu tôi thích ăn khuya, không biết ông chú có muốn dẫn tôi đi cùng không?"
Ăn khuya?
Chậc, lời nói này tương đối cá gan đó.
Đã đi chơi ngoài thì ai mà không biết những cô gái tiếp rượu này đi ăn khuya cùng khách sau khi tan ca là có
ý gì rồi.
Trước tiên đến nhà hàng cho cái miệng phía trên ăn no, sau đó đến khách sạn cho cái miệng phía dưới ăn tiếp.
Đây không phải gợi ý, mà đã là trực tiếp nói thẳng ra luôn rồi.
Trần Minh Vũ hài lòng gật đầu, vẫy tay nói: "Được, cô cũng qua đây."
Cô gái tên Thất Thất lập tức bước tới.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cũng hơi giật mình. Thật đúng là trùng hợp, tôi biết người con gái này, chính là người từng tưới bia lên đầu tôi trước kia.
Càng trùng hợp hơn chính là, sau khi cô ấy bước tới liền ngồi ngay bên cạnh Trần Minh Vũ, cũng chính là vị trí giữa tôi và Trần Minh Vũ, nhưng cô ấy chưa thấy rõ khuôn mặt của tôi, sau khi ngồi xuống cũng hôn Trần Minh Vũ
một cái, sau đó liền năm vào trong lòng hắn.
Tôi quay đầu nhìn lại, đột nhiên cảm giác bên hông nhói lên đau đớn.
Quay đầu chỉ thấy Mễ Lạp đang trừng to mắt ngấng đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt dường như có chút tức giận.
“Làm gì vậy, bị bệnh à?" Tôi nhíu mày nói.
Vẻ mặt của Mễ Lạp càng thêm tức giận, một tay kéo tay tôi ra khỏi vạt áo của cô ấy, sau khi ngồi thẳng người hừ lạnh và nói: "Nếu anh cũng thích loại phụ nữ như thế này, thì anh cũng chọn hai người đi."
“Gầm!”
Tôi vỗ một cái lên trán Mê Lạp, răn dạy nói: "Con mẹ nó tôi có thích hay không thì liên quan gì đến cô? Lại đây!”
Khuôn mặt Mễ Lạp trắng tái, cuối cùng cắn môi một cái, lại sa vào lòng tôi một cách uất ức, nhưng cơ thể hơi cứng ngắc, trừng mắt liếc tôi một cái khi tôi không để ý, âm thanh nhỏ như muỗi kêu hừ lạnh một tiếng, "Hừ!"