Đôi mắt Giản Âu Vi hơi mở to, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp chớp, vẻ vui mừng không thể nói thành lời, vừa mới mở miệng liền nhấc chân chạy tới.
Hạ Đóa Nhi vốn đang đứng bên cạnh cô ấy nhất thời sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Giản Ấu Vi chạy về phía tôi.
“Tôi còn muốn hỏi cô, sao cô lại ở chỗ này?" Tôi nhìn
Giản Âu Vi đang chạy đến trước mặt mình, không khỏi lộ ra nụ cười hiền dịu, theo bản năng đưa tay xoa xoa tóc của cô nàng.
Nhìn động tác thân mật của tôi, sắc mặt của Hạ Đóa Nhi nhanh chóng trầm xuống, mặt lạnh như sương. Mã điều càng làm cho cô nàng thấy tức giận chính là, Giản Âu Vi thế mà lại không né tránh, mặc cho tay của tôi đặt ở
trên đầu cô nàng, ngược lại còn đỏ mặt và làm ra một bộ dạng thẹn thùng.
“Tôi đến nhà Đóa Nhi làm khách, bây giờ đang chuẩn bị cùng nhau trở về trường học." Khuôn mặt Giản Âu Vi ửng đỏ, híp mắt cười nói: "Còn Học trưởng thì sao?"
Nhà Hạ Đóa Nhi ở đây sao?
Tôi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trả lời: "Tôi cũng ở đây, vừa lúc có bạn bè tổ chức tiệc sinh nhật, cho nên đang đi qua đó một chuyến.”
"À, à, thì ra là như vậy. Thật sự rất trùng hợp nha, không nghĩ lại có thể gặp được học trưởng ở chổ này!"
Giản Âu Vi nở nụ cười sáng lạn, không còn chút thái độ sợ hãi và căng thẳng như mấy lần gặp mặt trước kia.
Sau khi dừng một chút, trong mắt cô nàng hiện lên vẻ thân thiết, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Học trưởng, chuyện lần trước xử lý thế nào rồi? Lâm Vĩnh Chí kia có tìm anh gây phiền toái nữa hay không?"
Tôi nghe vậy liền cười, nói: "Yên tâm đi, tất cả đều đã xử lý xong rồi. Còn cô thì sao, hai người bạn cùng phòng kia thế nào rồi?"
"Họ? Từ đêm hôm đó khi học trưởng nói anh là bạn trai em, hơn nữa còn dạy dỗ Lâm Vĩnh Chí một bài học... bây giờ các cô ấy không còn ức hiếp em nữa." Giản Ấu Vi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Hơn nữa thái độ đối với tôi còn rất tốt nữa, thậm chí... thậm chí còn có chút cảm giác cung
kính, khiến cho tôi hoàn toàn không tự nhiên chút nào." “Không bị bắt nạt thì tốt rồi." Tôi ôn hòa cười cười, "Bây giờ còn đi làm thêm bên ngoài trường học sao?"
Giản Âu Vi gật gật đầu đang muốn trả lời, đã thấy Hạ Đóa Nhi bước tới.
“Học trưởng, thật là trùng hợp nha, ở đâu cũng có thể gặp được anh."
Hạ Đóa Nhi trực tiếp ôm lấy cánh tay của Giản Ấu Vi, liếc mắt nhìn tôi một cái, thái độ không nóng không lạnh, trong mắt còn mang theo một tia địch ý không che giấu chút nào.
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, "Đúng là rất trùng hợp, không ngờ nhà của cô cũng ở tiểu khu này, chúng ta còn là hàng xóm của nhau nữa.
“Haha, vậy sao, thật đúng là làm cho người ta không vui nổi." Hạ Đóa Nhi bĩu môi lầm bầm một câu.
Giản Ấu Vi nhẹ nhàng nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đóa Nhi, sao cậu lại nói chuyện với học trưởng như vậy, rất không lễ phép nha."
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, anh ta là cái gì chứ, chẳng lẽ còn bắt mọi người đều phải yêu thích anh ta?"
Hạ Đóa Nhi hừ lạnh một cái, lại liếc tôi một cái, liền hỏi Giản Ấu Vi: "Nói đi cũng phải nói lại, quan hệ của hai người từ khi nào lại thân thiết như vậy? Xem ra giữa hai
người hình như đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết..."
“Hả?' Giản Âu Vi bị hỏi đến mức có chút chột dạ, tính cách của cô ấy vốn cũng không biết nói dối, hai má lập tức trở nên đỏ bừng, lắp bắp giải thích, "Không.... không có, tôi và học trưởng có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
“Tiểu Vi Vi, chỉ cần cậu nói dối liền lập tức đỏ mặt, tật xấu này của cậu ai cũng biết rồi."
Hạ Đóa Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Giản Âu Vi, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt không tốt lành gì, mặt lạnh như sương nói, "Học trưởng, Vi Vi là một cô gái rất ngây thơ, tôi hy vọng sau này anh có thể cách xa cô ấy một chút!”
“Hả?” Tôi nghe vậy nhất thời sửng sốt.
Giản Ấu Vi quả thực là một cô gái rất ngây thơ.
Nhưng, tôi đã làm gì cô ấy sao?
Tại sao lại cảnh cáo tôi tránh xa cô ấy ra?
Tôi nhìn Hạ Đóa Nhi đang ôm chặt cánh tay của Giản Âu Vi vào trong ngực, bộ dạng như một người mẹ đang bao che cho con, vẻ mặt không tốt lành gì, không khỏi càng thêm có chút không hiểu lắm.
"Đóa Nhi, cậu làm gì vậy? Học trưởng lại không có ăn hiếp tôi, có phải cậu đang hiểu làm gì đó không?"
Giản Ấu Vi có chút lo lắng, vội vàng nói xin lỗi với tôi, "Xin lỗi, học trưởng, Đóa Nhi bình thường không phải như
vậy, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh... xin anh đừng để tâm nha, tôi thay cô mặt cô ấy xin lỗi anh."
"Vi Vi, cậu xin lỗi anh ta làm gì vậy? Tôi nói cho cậu biết, cậu chính là quá ngây thơ, quá dễ dàng bị người ta lừa. Xã hội này có rất nhiều người mặt người dạ thú, bề ngoài thoạt nhìn rất nho nhã, phong độ và nhẹ nhàng, kỳ thật trong bụng rất là dơ bẩn, tôi đây là đang bảo vệ cậu đó."
"Học trưởng thật sự không phải loại người như vậy... ây nha, Đóa Nhi, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy?" “Tôi nhìn người rất chuẩn, cậu phải tin tưởng tôi!" "Nhưng học trưởng đã từng giúp đỡ tôi... tôi tin vào phán đoán của mình.”
“Giúp cậu thì đã sao chứ, hiện tại có mấy người chuyên lừa gạt con gái, có rất nhiều thủ đoạn, nói không
chừng sẽ tự biên tự diễn một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân,
oung
rồi lừa gạt cậu mà cậu còn không biết.
“Đóa Nhi, cậu còn nói xấu người khác như vậy, anh ta sẽ tức giận đó."
Giản Âu Vi bị nói đến nóng nảy, một tay hất cánh tay của Hạ Đóa Nhi ra, khẽ cắn môi, nước mắt dâng lên trong hốc mắt.
Hạ Đóa Nhi thấy thế lập tức bối rối, vội vàng kéo tay cô ấy lại, dừng một chút rồi nhỏ giọng nói xin lỗi: "Không phải đâu... tôi không có ý đó, Vi Vi. Tôi đây không phải là sợ cậu bị người khác lừa sao, cậu đừng nóng giận, tôi không nói nữa được chưa?"
Giản Ấu Vi mím môi, nói: "Học trưởng thật sự không phải loại người như vậy, Đóa Nhi cậu nói xấu anh ấy như vậy, thật sự rất không lễ phép. Cậu nhanh chóng nói lời xin lỗi với học trưởng đi."
Hạ Đóa Nhi nghe vậy nhất thời sửng sốt, sau đó rối rắm gật đầu, "Được, tôi xin lỗi anh ta."
Nói xong, cô nàng liền xoay người hướng về phía tôi tiến gần thêm hai bước, nửa người trên hơi hơi cúi đầu, nhất thời một khe rãnh trắng noãn liền xuất hiện ở trong mắt tôi.
“Xin lỗi, học trưởng, tôi vừa rồi nói hươu nói vượn, anh đừng để ý.”
“Ồ, không sao."
Mặc dù không hiểu vì sao tiểu nha đầu Hạ Đóa Nhi này lại có địch ý lớn với tôi như vậy, nhưng tôi cũng sẽ không để chuyện nhỏ này ở trong lòng.
Ai ngờ sau khi Hạ Đóa Nhi đứng dậy lại hoàn toàn thay đổi vẻ mặt, ánh mắt phẫn hận nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên tiến về phía trước ghé sát vào trước mặt tôi, dùng âm thanh chỉ có hai người chúng tôi có thể nghe được nói: "Tôi mặc kệ anh có mục đích gì, sau này đừng xuất hiện trước mặt Vi Vi nữa, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!”
Tôi đây là đang bị tiểu nha đầu này uy hiếp sao? Tôi ngẩn người, trong lòng dở khóc dở cười.
Hạ Đóa Nhi đưa lưng về phía Giản Ấu Vi, trong ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập phẫn nộ và địch ý không che giấu chút nào, còn có một tia ghen tuông ở sâu trong đáy mắt
Sao?
Ghen tuông?
Tôi ngẩn ra, trong đầu như nghĩ ra được điều gì đó. Sẽ không phải...
Tôi kinh ngạc nhìn Hạ Đóa Nhi trước mặt, vẻ mặt nhất thời trở nên quái dị.
Rất hiển nhiên, sự ghen tuông trong đáy mắt của Hạ Đóa Nhi, chính là nguyên nhân khiến cô ấy căm thù tôi đến
vậy, nói cách khác, sở dĩ cô ta như vậy, là bởi vì thái độ thân mật vừa rồi của tôi và Giản Ấu Vi khiến cô ta cảm thấy ghen tuông.
Nhưng cô ấy ghen tuông với ai chứ?
Tôi và cô ấy bất quá chỉ mới gặp nhau được vài lần, cũng sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng chỉ gặp nhau vài lần thì Ấu Vi sẽ thích tôi chứ.
Vì vậy câu trả lời đã rất rõ ràng.
Hạ Đóa Nhi đang ghen vì Giản Ấu Vi.
Cô ây thích Giản Ấu Vi!
Xuỵt! Thật sự là một tin vô cùng chấn động nha!
Bản thân tôi cũng vì suy đoán này mà hít ngược một hơi lạnh, sau đó nhìn Hạ Đóa Nhi từ trên xuống dưới, ánh mắt càng trở nên quái dị.
Một mỹ nữ xinh đẹp như vậy, lại là một người đồng tính sao? Cái này cũng quá lãng phí đi mất!
Mặt khác Giản Ấu Vi có biết chuyện này không? Nhìn dáng vẻ của cô ấy chắc là không biết rồi, chỉ đơn thuần coi Hạ Đóa Nhi là chị em tốt và bạn thân mà thôi.
Giỏi lắm, người ta coi cô là bạn thân, còn cô lại muốn ngủ với người ta?
Nhưng nếu hai người phụ nữ cho dù có ngủ chung trên giường đi nữa chắc cũng không làm nên trò trống gì, chẳng lẽ lại là kiểu tình yêu tinh thần, suốt ngày ăn chay
sao?
ung
Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Đóa Nhi và Giản Âu Vi, hai mỹ nữ đỉnh cấp này nếu như thật sự lăn lộn trên giường với nhau, hình ảnh đó có vẻ cũng hết sức mê hoặc lòng người!
Tôi nhếch miệng, nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ miên man trong đầu, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác. Úa khoan...
Hạ Đóa Nhi họ Hạ, học năm nhất đại học Lôi Trạch, ở
khu biệt thự Phong Đình, là một người muốn ngủ với bạn thân của mình.
Anh Hạ có một cô con gái, là sinh viên năm nhất của Lôi Trạch, tất cả sách trong phòng ngủ của cô ấy đều là về tình yêu đồng tính, hình như cũng là một người đồng tính.
Tất cả các mảnh nhỏ thông tin trong đầu tôi trong chớp mắt được xâu chuỗi lại với nhau, làm chân tướng của
sự việc bỗng chốc rõ ràng hơn.
Tôi nhịn không được mà nuốt nước miếng, lại đánh giá Hạ Đóa Nhi một cái, cẩn thận hỏi: "Đóa Nhi, có phải... cô có một người cha không?"
Mặt của Hạ Đóa Nhi tối sầm, thiếu chút nữa chọc ngón tay vào mặt tôi, "Anh... anh đang dùng tiếng người để hỏi tôi à? Ý nói tôi không có cha hả?"
“Không phải không phải." Tôi vội vàng xua tay,
ngượng ngùng cười nói: "Ý của tôi là, tên của cha cô... có phải là Hạ Trường Minh không?"
Hạ Đóa Nhi nhíu mày, nghi ngờ nhìn tôi, "Anh biết cha của tôi?"
Chính xác 100% rồi, thì ra là con gái của anh Hạt