Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh kinh hãi đột ngột truyền đến đó khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đồng loạt hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía âm thanh kia truyền đến. 

Chỉ thấy phía sau cách đó không xa có một chiếc Tesla màu hồng, trên ghế lái có một người phụ nữ diện mạo xinh đẹp đang điều khiển xe, lúc này trên mặt tràn 

đầy sự hoảng sợ nhìn Cố Trạch Khải vừa bị nhét vào trong xe. 

Sau khi Cố Trạch Khải nhìn thấy người phụ nữ kia, đột nhiên trở nên kích động, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một tia hy vọng, lại bắt đầu điên cuồng giãy dụa, cái miệng đang bị bịt kín của hắn ta không ngừng phát ra âm thanh ư ư. 

Đám người của Tiểu Ngũ sửng sốt, chậm rãi quay đầu 

lại, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Anh Hồng, anh Bạch, bị người khác nhìn thấy rồi, phải làm sao bây giờ?" 

“Đã bảo các ngươi nhanh lên một chút, đứa nào cũng tay chân chậm chạp." Hồng An bất mãn nói thầm một tiếng. 

Bạch Thủy Mặc lại lộ ra một nụ cười nham hiểm, nhẹ giọng nói: "Không sao, nếu lõ bị bắt gặp, vậy thì xử lý luôn cả cô ta đi.” 

Hồng An nhịn không được nhíu nhíu mày, "Giết thêm một người, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái ngoài kế hoạch đó, đầu đuôi sau đó cũng sẽ rất khó xử lý sạch sẽ. Huống chi cô gái này nếu có thể xuất hiện ở Thanh Thạch hội sở, rõ ràng gia thế cũng không tệ, lõ như...” 

Vừa rồi tôi nghe thấy cô ta gọi cái tên Cố Trạch Khải một tiếng anh họ, nếu vậy chắc hẳn cũng là người của nhà họ Cổ, nếu như vậy, thật ra cũng không phiền toái gì đâu, dù sao thế lực nhà họ Cố lớn đến mức nào cũng không lan tràn đến được Lôi Trạch, giết một người là giết, giết hai người cũng không có gì khác nhau lắm. 

Bạch Thủy Mặc thản nhiên nói: "Đương nhiên, chúng ta cũng có thể khống chế cô nàng đó trước, chờ xác định cô ta thật sự là người của Cố Gia, sẽ không để lại cho chúng ta quá nhiều phiền toái gì, sau đó mới quyết định động thủ cũng được. Dù sao cục diện trước mắt đã như vậy, mặc kệ có giết hay không, cũng đều không thể để cô 

ta tùy ý rời đi được." 

Hồng An trầm ngâm sau đó gật đầu, "Có lý, vậy thì động thủ đi.” 

Chỉ nói hai ba câu, hai người đã đưa ra quyết định, đồng thời nhấc chân đi về phía chiếc Tesla màu hồng kia. 

ngạc. 

Cảnh tượng này làm cho tôi không khỏi có chút kinh 

Đầu tiên, tôi biết cô gái đó, mấy ngày trước đã từng gặp qua một lần, cô ta là bạn thân của Mộ Hồng Nhan, đồng thời cũng là em họ của Cố Trạch Khải, tên là Cố Linh Huyện. 

Tôi không ngờ lại gặp cô ấy ở đây, hơn nữa còn đúng lúc bị cô ấy bắt gặp cảnh Cố Trạch Khải đang bị trói trong 

xe. 

lắm. 

Nhưng ngẫm lại cũng không phải chuyện gì ly kỳ 

Cố Trạch Khải vừa tới Lôi Trạch chưa được bao lâu, chắc chắn sẽ không có thẻ hội viên của Thanh Thạch hội sở, còn Cố Linh Huyền dường như đã sống ở Lôi Trạch rất nhiều năm rồi, cho nên Cố Trạch Khải có thế tiến vào Thanh Thạch hội sở, nhất định là được Cố Linh Huyện dẫn vào. 

Ngoại trừ việc Cố Linh Huyên đột nhiên xuất hiện ra, điều càng làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc chính là phản 

ứng của Hồng An và Bạch Thủy Mặc. 

Bọn họ đối với việc xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn như vậy, liền không chút do dự quyết định phải khống chế Cố Linh Huyên, thậm chí còn nổi lên ý định giết người. Cho dù Cố Linh Huyên chỉ là một cô gái vô tội mà bọn họ hoàn toàn không quen biết. 

Loại tâm tính và mức độ tàn nhẫn này, hoàn toàn khác biệt so với bộ dạng cung kính trước mặt tôi, cũng làm cho nhận thức của tôi đối với bọn họ càng sâu thêm một tầng nữa. 

Quả nhiên không hổ danh là người thừa kế được các đại gia tộc bồi dưỡng ra, chỉ xét về mức độ tàn nhẫn vô tình này, tôi tự nhận không bằng bọn họ. 

Ít nhất với phong cách làm việc của tôi, trong tình huống một người chưa bao giờ trêu chọc và đắc tội tôi, cũng rất khó khiến tôi có ý định giết chết người đó. 

Đương nhiên, tôi cũng sẽ không vì vậy mà sinh ra phòng bị hoặc ngăn cách với hai người Bạch Thủy Mặc, dù sao bọn họ làm như vậy cũng là tận tâm tận lực giúp tôi xử lý công việc, hơn nữa có hai thuộc hạ tâm tính tàn nhẫn và lạnh lùng như vậy, ngày sau tôi cũng có thể giao những chuyện tôi không tiện tự tay xử lý cho bọn họ phụ 

trách. 

Bạch Thủy Mặc và Hồng An mang theo mấy người của Tiểu Ngũ đi về phía chiếc Tesla màu hồng kia, trực tiếp 

kéo cửa xe ra, một tay đã kéo Cố Linh Huyên từ trong xe ra ngoài. 

"Ngươi... các ngươi muốn làm gì?!" Cố Linh Huyên kinh hãi và thét lên hết sức chói tai, sắc mặt hoảng sợ vô cũng. 

Cô ta nhìn Cố Trạch Khải đang bị trói và nhét trong xe, lại nhìn mấy người Bạch Mặc Thủy kéo mình ra khỏi xe, làm sao còn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra chứ. 

 

Cố Linh Huyên mặt không còn giọt máu, ở trong tay Hồng An điên cuồng giãy dụa, "Buông tôi ra! Các ngươi làm như vậy là phạm pháp!” 

Hồng An mặt không biến sắc, kéo Cố Linh Huyên đi về phía xe mình, đồng thời bảo Tiểu Ngũ đi lấy dây thừng. Bạch Thủy Mặc lại nhếch lên một nụ cười lạnh như băng, thản nhiên nói: "Thật ngại quá, mỹ nữ, muốn trách chỉ có thể trách cô không may mắn mà thôi." 

"Các ngươi buông tôi ra! Cứu mạng! Có người muốn bắt cóc tôi!” 

Cố Linh Huyên giãy dụa và không ngừng cao giọng hét to, nhưng vẫn như trước đã bị kéo đến bên cạnh chiếc xe mà Tiểu Ngũ vừa mới lái tới, trên khuôn mặt trắng bệch của cô nàng tràn ngập sự hoảng sợ, sau đó đột nhiên nhìn thấy tôi đang ngồi ở trên đầu xe, lập tức sửng sốt. 

“Trần... Trần Thiên Vị? Cậu là Trần Thiên Vị, phải không?!” Cố Linh Huyên mở to hai mắt. 

Theo tiếng quát của cô nàng, ánh mắt Bạch Thủy Mặc và Hồng An vẫn lạnh lùng như trước, chỉ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm. 

Hiển nhiên, ngay thời khắc Cố Linh Huyên hô to tên của tôi, hai người Bạch Thủy Mặc lần thứ hai nổi lên ý định giết người, lần này lại càng mãnh liệt hơn lần trước. 

Nhưng hai người bọn họ cũng không biết rõ mối quan hệ của tôi và Cố Linh Huyên, cho nên cũng không tiếp tục kéo cô nàng vào trong xe, mà lại quay đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo sự dò hỏi và chờ đợi chỉ thị. 

Tôi cười cười, nhìn Cố Linh Huyên gật đầu nói: "Lại gặp mặt rồi, Cố tiểu thư.” 

Cố Linh Huyên vẻ mặt hết sức hoảng loạn, mái tóc cũng đã có chút lộn xộn, cứ như vậy ngơ ngác nhìn tôi. 

Nhưng cô ta hết sức thông minh, sau khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Cố Trạch Khải, hơn nữa còn nhìn thấy 

thái độ cung kính của đám người Bạch Thủy Mặc đối với 

tôi, rất nhanh liền xâu chuỗi toàn bộ sự việc đang diễn ra trước mắt. 

Cô nàng tuy rằng không biết thân phận thật sự của tôi, nhưng rất rõ ràng lúc này nên cầu xin sự tha thứ từ người nào. 

“Trần... Trần tiên sinh, nếu anh họ tôi lại vô duyên vô cớ khiêu khích ngài, tôi thay anh ấy xin lỗi ngài.” 

Cố Linh Huyên run rẩy nói: "Có thể nể tình chúng tôi là bạn bè của Hồng Nhan, mà cho tôi và anh họ tôi một con đường sống không? Tôi cam đoan, hôm nay sẽ ngay lập tức đưa anh ta về tỉnh S, sau này tuyệt đối không để anh ta xuất hiện trước mặt ngài nữa!" 

Tôi lẳng lặng nhìn cô ấy, lại cười nói: "Những lời tương tự anh họ của cô đã nói với tôi lúc này rồi.” 

Cố Linh Huyên sửng sốt, vội vàng tiếp tục nói: "Trần tiên sinh, tôi biết Cố Trạch Khải là cái đức tính gì, cũng biết nếu như không phải hắn cố ý khiêu khích quá đáng, ngài cũng sẽ không làm như vậy. Hay như vậy có được không? Chúng tôi hoàn toàn đồng ý bồi thường tổn thất cho Trần tiên sinh, bất kể là tổn thất tinh thần hay là tổn thất tâm lý, đều được hết, tiền bạc cũng dễ thương lượng, nhất định sẽ làm cho Trần tiên sinh ngài hài lòng. 

Tôi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cô ấy, "Cô cho rằng 

шевне 

tôi đang đòi tiền cô sao?" 

“Không phải không phải, tôi không có ý đó." Cố Linh Huyện rõ ràng đã bị dọa cho sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đã trở nên vô cùng trắng bệch, cô ấy liên tục xua tay, rồi lại bối rối nói năng lộn xộn, nói không ra lời. 

Nhìn cảnh tượng trước mắt này, tôi không khỏi trong lòng khẽ thở dài một cái. 

Nói thật, Cố Linh Huyên đột nhiên xuất hiện, thật đúng là làm cho tôi có chút buồn rầu. 

Cố Trạch Khải và Vương Hải Lượng đều là tự mình tìm cái chết, nhất định phải chủ động tìm tôi gây phiền toái, còn khẩu xuất cuồng ngôn nói sẽ khiến tôi không thấy được mặt trời ngày mai, cho nên giết thì giết, tôi sẽ không có chút gánh nặng tâm lý nào. 

Nhưng Cổ Linh Huyên mặc dù là em họ của Cố Trạch Khải, nhưng bản thân cô ấy vô tội, chưa từng có lỗi với tôi. Nếu cứ như vậy giết cô ấy, tôi ít nhiều không thể tự thuyết phục chính mình. 

Nhan. 

Huống chi cô nàng còn là bạn thân của Mộ Hồng 

Càng huống chi, cô gái này còn hết sức xinh đẹp như vậy. Khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, tóc ngắn ngang vai tạo nên khí chất dí dỏm nhưng vô cùng trí thức, đặc biệt khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt lúc này, bộ dạng và ánh mắt thì vô cùng sợ hãi, thật đúng là làm cho người ta 

шевце 

có chút không đành lòng. 

Chậc chậc, có chút khó xử lý rồi. 

Tôi lắc đầu, có chút do dự và rối rắm. 

Nhưng sự trầm ngâm và do dự của tôi như đã làm cho Cố Linh Huyện hiểu lầm cái gì, chỉ thấy sắc mặt cô nàng càng ngày càng trắng, khủng hoảng trong đôi mắt dường như sắp tràn ra ngoài, cô ấy khẽ cắn cắn môi, đột nhiên 

từng giọt từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt tràn mi mà ra, theo khuôn mặt chảy xuống. 

"Trần tiên sinh, tôi biết trọng lượng lời nói của tôi không đủ, hay như vậy đi, tôi chỉ cầu xin có thể gọi một cú điện thoại, để cho người nhà của tôi đến nói chuyện với ngài." Cố Linh Huyên cố nén nước mắt, nức nở nói: "Ngài yên tâm, nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích thỏa đáng." 

Tôi nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, sau khi trầm ngâm 

một hồi liền gật đầu đồng ý. 

Bởi vì tôi thật sự không qua được cửa ải trong lòng, đi giết một cô gái vô tội, cho nên Cố Linh Huyên hôm nay nhất định sẽ giết không được, nếu cô nàng muốn để cho trưởng bối trong nhà ra mặt nói chuyện với tôi, như vậy cũng được. 

Tôi gật đầu với Cố Linh Huyên, nói: "Được thôi." 

“Cám ơn Trần tiên sinh, cám ơn Trần tiên sinh." 

Cố Linh Huyện vui mừng quá đỗi, vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số. 

Cố Trạch Khải trong xe thấy thế, đột nhiên toàn thân thả lỏng, trong mắt tràn ngập sự kích động như có thể sống sót sau tai nạn vậy. 

Bạch Mặc Thủy nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc thấp giọng nói với tôi: "Thiên thiếu gia, chúng ta vốn có thể thần không biết quỷ không hay làm thịt bọn họ, nhưng cô ta vừa lấy điện thoại ra, nếu để Cố Gia biết được, thì chúng ta sẽ không thể giết Cổ Trạch Khải." 

“Không sao đâu." 

Tôi khoát khoát tay, trên mặt lộ ra một nụ cười bình thản, "Chỉ là một tên Cố Trạch Khải thôi mà, có gì mà không thể giết chứ, nếu tôi thật sự muốn hắn chết, cho dù ở trước mặt người của Cố Gia, tôi cũng sẽ giết không tha! Chỉ là bọn người Cố Gia đó, tôi thật sự muốn nhìn xem bọn họ sẽ trả thù tôi như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK