Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời của tôi, hai cô gái kia nhất thời sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. 

“Vi Vi! Vi Vi, xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, xin cô hãy nói Thiên thiếu gia tha cho chúng tôi đi!” 

Cô gái trang điểm đậm và cô gái tóc tím bị cánh tượng gãy tay gãy chân vô cùng thê thảm kia làm cho sợ đến võ mật, cả người run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi cực độ làm cho hai cô gái đó ngay cả lòng tự tôn của mình cũng vứt bỏ hoàn toàn, quỳ trên mặt đất vừa từ từ bò về phía Giản Âu Vi, vừa khóc rống lên. 

"Chúng tôi đã không nên nói xấu cô, càng không nên nói cô là loại kỹ nữ bán nhan sắc để kiếm tiền. Xin lỗi Vi Vi, xin lỗi. Tôi thừa nhận, sở dĩ tôi làm như vậy là bởi vì ghen tị sự xinh đẹp của cô, ghen tị vì cô được nhiều nam sinh thích như vậy, hơn nữa còn ghen tị vì cô rõ ràng nghèo như vậy nhưng lại có thể ngẩng cao đầu mà sống, chúng tôi... chúng tôi thật sự biết sai rồi.' 

"Xin lỗi Vi Vi, tôi... tôi cam đoan với cô, từ nay về sau sẽ không dám nói xấu cô nữa, không dám không nể trọng cô nữa, không dám hất nước bẩn lên người cô nữa. Vi Vi, van xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi đi, van xin cô nói với Thiên thiếu gia một tiếng, bỏ qua cho chúng tôi lần này." 

 

Hai cô gái vừa khóc lóc vừa cầu xin sự tha thứ, âm thanh vang vọng khắp bầu trời đêm. 

Giản Ấu Vi nhẹ nhàng nhíu mày, rõ ràng đã mềm lòng, sau khi do dự một chút liền cẩn thận từng li từng tỉ nói với tôi: "Học trưởng, hay là... anh tha cho bọn họ được không?" 

“Quyết định của cô, tôi không có ý kiến." Tôi nhẹ 

nhàng nói với cô ấy: "Nhưng cô phải nhớ rằng, lòng tốt của 

 

cô đôi khi sẽ không được đền đáp xứng đáng đâu. Nếu như hôm nay không phải có tôi ở đây, có thể các cô gái này sẽ càng ngày càng quá đáng đó! Cô có thể mềm lòng, nhưng những người như bọn họ có thật sự biết hối cải hay không... còn là một ẩn số!" 

Giản Ấu Vi nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng các cô ấy có chút ác ý với tôi, nhưng dù sao cũng là bạn học, tôi tin tưởng bản tính của các cô ấy không xấu như vậy. Cho nên tôi lựa chọn tha thứ cho bọn họ." 

ondong 130. 

“Hiểu rồi.” Tôi gật gật đầu và không nói gì nữa, nhìn về phía hai cô gái đang vừa quỳ trên mặt đất vừa khóc lóc, khoát tay nói: "Nếu cô ấy đã tha thứ cho các ngươi, vậy các ngươi có thể đi rồi.” 

“Thật sao?" 

Hai cô gái lập tức tỏ ra kinh ngạc và mừng rõ, như vừa được ân xá liên tục dập đầu, "Cám ơn Thiên thiếu gia, cám ơn Vi Vi, lần sau chúng tôi sẽ không dám nữa." 

Sau đó hai người bọn họ nâng nhau đứng dậy, vừa nói lời cảm ơn vừa lui về phía sau, sau đó biến mất trong đám đông đang đứng hóng chuyện kia. 

Tôi thu hồi ánh mắt, nói với Giản Ấu Vi: "Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi." 

“Hả?" Giản Âu Vi giật mình, ánh mắt len lén nhìn mấy người Lâm Vĩnh Chí, nhẹ giọng nói: "Tôi vẫn nên ở đây với anh..." 

“Cô ở đây với tôi để làm gì." Tôi dở khóc dở cười, nói: "Chổ này không cần cô ở lại đâu, tôi tự mình xử lý là được. Yên tâm không có việc gì đâu, nghe lời, mau trở về ký túc xá đi. A, đúng rồi... đưa điện thoại của cô cho tôi." 

Giản Ấu Vi ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho tôi, vẫn là chiếc Nokia 5230 cũ nát kia. 

Tôi cầm lấy sau đó dùng điện thoại di động của cô ấy bấm số điện thoại của mình, rồi trả lại điện thoại di động cho cô ấy, nói: “Lưu số của tôi lại, sau này có bất cứ 

chuyện gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, biết không?" 

“Vâng.” Giản Ấu Vi khẽ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, khuôn mặt hiện lên một lớp ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi... quay về nha?" 

“Đi về đi." Tôi khoát tay với cô ấy, ánh mắt nhìn theo cô ấy từ từ đi vào ký túc xá. 

Gần tới thời gian đóng cửa ký túc xá, đám đông đứng xem lúc này cũng đã tản đi rất nhiều, chỉ còn lại có vài nam sinh hiếu kì vẫn đứng xem, không gian ở giữa sân trường đột nhiên yên lặng hẳn. 

Tôi chậm rãi xoay người, ánh mắt hướng về phía Lâm Vĩnh Chí, cười nói: "Đến lượt người. 

וו 

“Trần Thiên Vị, người trâu bò, hôm nay tôi nhận thua, muốn giết muốn chém thì tùy ý ngươi!" 

Lâm Vĩnh Chí vẻ mặt đen ngòm nhìn tôi, mở miệng nói: "Nhưng ngươi đừng tưởng rằng tôi sợ ngươi, ngươi chỉ giỏi ý vào những vệ sĩ tài giỏi này của ngươi mà thôi! Nếu không phải bọn họ làm tôi trở tay không kịp, giờ phút này đang nằm dưới đất chắc chắn là ngươi!" 

“Chậc chậc, thật sự xương cốt của ngươi cũng cứng cỏi đó, tình huống này mà còn nói những lời oán độc như vậy." 

Tôi lắc đầu bật cười, hứng thú hỏi: “Vậy theo ý của ngươi, nếu để ngươi chuẩn bị đầy đủ, ngươi có thể thắng được tôi sao?" 

ondong 120. 

Lâm Vĩnh Chí không trả lời một cách thẳng thắn, mà chỉ nhe răng cười lạnh, "Biết thế lực của Lâm Gia tôi lớn có nào không? Toàn bộ thành phố Tế Dương, Lâm Gia tôi nói một không ai dám không hai! Tôi chỉ cần một cú điện thoại là có thể điều hàng trăm hàng ngàn người từ Tế Dương tới đây, ngươi chỉ có mấy tên vệ sĩ này, đủ để tôi giết bao nhiêu lần chứ?" 

“Đây chính là căn bản sức mạnh của ngươi sao?" 

Tôi cười híp mắt nhìn hắn, hơi hơi trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Được thôi, nếu ngươi đã không phục, tôi sẽ cho ngươi một cơ hội." 

Lâm Vĩnh Chí vẻ mặt hung ác lộ ra vẻ kinh ngạc, nhíu mày nói: "Cái gì?" 

"Nếu cảm thấy việc tôi mang theo vệ sĩ là không công bằng cho ngươi, cho nên không phục đúng không? Không sao, tôi cho ngươi một cơ hội." 

Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đấu với nhau một làn nữa đi, tôi cho người thời gian là ba ngày. Trong ba ngày này mặc kệ ngươi điều động người từ Tế Dương đến đây, hay là tìm những bạn bè ở Lôi Trạch để hỗ trợ cũng được, tóm lại ngươi có thể dùng tất cả mọi thủ đoạn và mối quan hệ của người, tôi sẽ không cản trở ngươi." 

“Ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Lâm Vĩnh Chí cười lạnh, ”Đánh cược thế nào?" 

“Tiền cược chính là, dùng cái mạng của ngươi để đặt cược đi." Tôi cười tủm tỉm trả lời, "Nếu như ngươi thua, tôi sẽ không giết ngươi, nhưng mạng của người sau này sẽ thuộc về tôi, tôi bảo người làm cái gì ngươi nhất định phải làm cái đó. Nếu tôi thua cũng vậy. Thế nào, có dám hay không?” 

“Có cái gì mà không dám chứ!” Lâm Vĩnh Chí nhe răng cười, "Ngươi thua tôi cũng sẽ không giết ngươi, sau này làm một con chó theo sau tôi là được!" 

“Haha, ngươi sẽ không có cơ hội này đâu." Tôi cười 

lạnh liên tục. 

“Đừng nói nhảm nữa, thời gian khi nào?" 

“Hai giờ chiều ba ngày sau." 

“Địa điểm?” 

“Bên ngoài cửa vào đường cao tốc ở ngoại ô phía nam 

Lôi Trạch. 

Η 

endong 130. 

"Được, cứ quyết định như vậy đi! Ba ngày sau, không gặp không về!" Lâm Vĩnh Chí thấp giọng gào to, trong mắt lóe lên vẻ hung ác và thô bạo. 

Tôi khẽ gật đầu, sau đó cùng Lưu Văn Bân xoay người rời đi. 

Đám người hóng chuyện thấy sự việc đã kết thúc, trong chớp mắt cũng giải tán hết, chỉ để lại Lâm Vĩnh Chí mặt đầy máu nằm bên ngoài ký túc xá nữ sinh, cùng với mười mấy tên tiểu đệ đang nằm trên mặt đất và phát ra tiếng kêu rên yếu ớt. 

Trên đường trở về, Lưu Văn Bân vẻ mặt kỳ quái và đầy nghi hoặc, há miệng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi ném cho cậu ta một điếu thuốc, cười nói: "Có gì muốn hỏi thì hỏi đi." 

“Bộp.” Lưu Văn Bân châm thuốc cho tôi và hắn, sau khi suy nghĩ một chút, mới gãi đầu hỏi: "Tôi chỉ là có chút không hiểu, vừa rồi chúng tôi đã thắng rồi, sao không trực tiếp xử lý hắn luôn, mà cậu còn hẹn hắn đấu thêm một trận nữa?" 

Nghe được nghi hoặc của Lưu Văn Bân, tôi không khỏi cười cười. 

"Nguyên nhân chủ yếu nhất, là bởi vì tên Lâm Vĩnh Chí đó có thù tất báo, cho dù hôm nay tôi xử lý hắn thê thảm có nào, sau đó hắn ta nhất định sẽ tìm cách để trả thù. Bản thân tôi thì không sợ, nhưng bất kể là cậu hay Giản Ấu Vi 

đều sống trong trường học, hắn ta muốn trả thù các cậu thật sự quá đơn giản, dù sao tôi cũng không có cách nào suốt ngày bảo vệ các cậu được. 

Tôi giải thích: "Vì vậy, để giải quyết triệt để vấn đề này, chỉ có hai cách. Một là trực tiếp giết chết hắn, làm một mẻ, khỏe suốt đời. Nhưng thế lực Lâm Gia của hắn ta ở Tế Dương cũng có thực lực không tệ, nếu thật muốn làm như vậy, sau này khẳng định ít nhiều cũng sẽ có phiền toái. Thứ hai, chính là một lần nữa đánh cho hắn triệt để phục chúng mình, đánh cho hắn phải sợ, làm cho hắn từ tận đáy lòng đối mà sợ hãi tôi, chỉ cần nghĩ tới tên của tôi thôi liền cảm thấy sợ hãi, ngay cả ý niệm trả thù trong đầu cũng không dám có." 

“Vậy lúc này cũng có thể làm như vậy mà, sao phải chờ đến ba ngày sau?" 

“Tình thế hôm nay không thích hợp cho lắm, bởi vì hắn đang cảm thấy không công bằng do tôi có mang theo vệ sĩ, cho nên vừa rồi cho dù tôi có trực tiếp giết hắn, hắn cũng sẽ nhất định không phục." Tôi cười và nói tiếp: "Cho nên tôi mới cho hắn một cơ hội để chuẩn bị đầy đủ." 

“Hiểu rồi." Lưu Văn Bân như bừng tỉnh đại ngộ liền gật đâu. 

Thật ra ngoại trừ nguyên nhân lo lắng Lâm Vĩnh Chí sẽ trả thù ra, còn có một nguyên nhân sâu xa tôi cũng không nói ra. Điều này liên quan đến kế hoạch và bố cục 

tương lai của tôi. 

Thành phố Tế Dương và thành phố Lôi Trạch ở sát bên nhau, mặc dù không phát triển bằng Lôi Trạch, nhưng cũng đều là thành phố trọng yếu. Lâm Gia lại càng là đại gia tộc số một ở Tế Dương, sở hữu tập đoàn y dược Lâm Thị có thị trường kinh doanh rộng lớn, là sản nghiệp trụ cột của Tế Dương. 

Cơ ngơi chính của tôi mặc dù là ở Lôi Trạch, nhưng nếu như có thể, về sau chưa chắc không thể chen một chân vào thành phố Tế Dương. Cho nên sau khi suy nghĩ trong chốc lát, tôi mới quyết định nhân cơ hội lần này, thử cắm cây đinh đầu tiên tại Tế Dương. 

Nếu có thể thành công thì tốt quá, xem như vừa đi một bước cờ nhàn hạ. 

Nếu không được thì cũng không sao cả, dù sao chỉ là một cái Lâm Gia mà thôi, cũng chưa đến mức tôi phải để trong lòng. 

Còn về kế hoạch hành động cụ thể, phải lên kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ mới được. 

“Ba ngày sau tôi sẽ đi cùng với cậu." Lưu Văn Bân nói với tôi. 

Tôi lắc đầu, cười vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Không cần đầu, cậu cứ an tâm ở lại trường học, tôi tự biết cách sắp xếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK