Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã khiến cho cả người Quan Chấn phải run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. 

Chỉ thấy hắn khẽ cắn môi, đột nhiên không nói một lời xoay người đi ra ngoài đám đông. Ba tên du côn người đầy đinh kia thấy vậy cũng vội vàng bò dậy, cúi đầu đi theo sau hắn. 

Tôi thấy thế ánh mắt liền nghiêm túc lại, quát to: "Bọn họ muốn chạy, ngăn bọn họ lại!” 

Sau khi nghe thấy tôi hét lớn một tiếng, đám đông xung quanh nhất thời kịp phản ứng lại, cơn kích động của quần chúng lại một lần nữa bộc phát, tiếng quát mắng nối liền thành một mảnh. 

"Con mẹ nó, lừa người còn muốn trốn sao? Mau bắt bọn chúng lại!” 

“Đã tìm người diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân thì thôi, vậy mà còn muốn bỏ thuốc mê để cưỡng bức con gái người ta, quả thực là cầm thú!" 

“Tên khốn kiếp này, vừa rồi tôi đã nhìn ra hắn ta không phải thứ tốt lành gì, may mắn soái ca vừa rồi đã kịp thu âm lại, nếu không hôm nay hắn thực hiện thành công âm mưu đó, thì cuộc đời cô gái kia coi như tiêu tan rồi." 

"Càng quá đáng hơn là, hắn ta còn thông đồng với 

đồng bọn để vu oan cho cậu soái ca vừa rồi! Muốn hất nước bẩn lên người của cậu ta!" 

“Làm cặn bã này sao còn tồn tại được chứ, tức chết tôi, quả thực làm cho người ta phải giận dữ mà!" 

Quan Chấn và đồng bọn bị mọi người ngăn lại, nhất thời vẻ mặt lo lắng, không quan tâm gì hết liền muốn đẩy đám người ra để thoát thân. 

Nhưng ai ngờ rằng hành động này lại làm cho đám đồng càng thêm tức giận. 

“Con mẹ nó, tên tiểu tử này lại còn dám động thủ?" “Vô pháp vô thiên, quá hung hãn!" 

“Mọi người hãy đánh chết mấy tên cặn bã này!" 

"Đúng vậy, đánh chết hắn! Khi nào cảnh sát đến thì không được đánh nữa!” 

Mọi người đồng loạt xông lên vây quanh đám người của Quan Chấn, sau đó một trận hành hung đã diễn ra, trong tiếng quát vang vọng khắp bầu trời đêm, từng tiếng va chạm của nắm đấm với xác thịt cũng vang lên theo, đám người của Quan Chấn kêu la thảm thiết và đau đớn. "Á! Đau chết lão tử rồi, ai con mẹ nó dám đạp mặt của tôi hả?!" 

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta có chuyện từ từ nói được không?" 

"Đừng đánh nữa, xin mọi người đừng đánh nữa! Giao tôi cho cảnh sát đi...” 

Hiện trường nhất thời lâm vào cảnh hỗn loạn. 

Tôi tiện tay châm cho mình một điếu thuốc, sau khi hút một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn về phía Giản Âu Vi. 

Chỉ thấy Giản Ấu Vi đang kinh ngạc và đứng yên tại chỗ, thấy tôi nhìn về phía cô ấy, cơ thể mềm mại lại không kiểm soát được mà run lên, giống như bị hoảng sợ vậy, sau 

đó cúi đầu mím chặt bờ môi anh đào, lại chủ động nhấc 

 

chân đi về phía tôi. 

“Cảm ơn anh, học trưởng." Giản Ấu Vi nhẹ nhàng cúi đầu, âm thanh dịu dàng và dễ nghe như chim hoàng oanh, vẻ mặt hết sức thành khẩn nói: "Nếu như không có anh, chỉ sợ tôi đã bị tên Quan Chấn này..." 

"1 

“Đừng khách sáo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi mà." Tôi khoát tay, lộ ra một nụ cười dịu dàng với cô ấy. 

Ai ngờ cô nàng này lại đỏ mặt lên, dường như e ngại mà không dám đối diện với tôi. 

Tôi nhất thời dở khóc dở cười. 

Xem ra lần trước trong phòng thay quần áo, cảnh tượng lúc đó là một sự đả kích không hề nhỏ với cô ấy, sẽ vĩnh viễn ở trong đầu của tiểu nha đầu này mà không xua đi được. 

Tôi nhìn bộ trang phục búp bê trên người cô ấy, hỏi: "Đi ra ngoài làm thêm?" 

“Ừm.” Giản Ấu Vi yếu ớt gật đầu, nhìn xấp tờ rơi còn lại trong tay, liền thở dài nói: “Xảy ra chuyện như vậy, mục tiêu hôm nay còn chưa hoàn thành, trở về cửa hàng nhất định sẽ bị trừ tiền lương.” 

Khuôn mặt ngây thơ và xinh đẹp kia bỗng suy sụp xuống, thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng sâu trong đáy mắt ngoại trừ cảm giác hoảng loạn lúc này ra, sự kiên cường và bướng bỉnh lại chiếm phần hơn. 

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi không khỏi nhớ lại hình ảnh liều mạng đi làm thêm của mình lúc trước, giãy dụa để sinh tồn, nhịn không được mà trong lòng thở dài một 

cái. 

“Để tôi giúp cô." Tôi nói. 

Giản Ấu Vi nhất thời sửng sốt: “Hả?" 

“Hai người cùng phát, sẽ nhanh hơn một chút." Tôi không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt cô ấy, trực tiếp cầm 

một nửa xấp tờ rơi còn lại, quay đầu bước đi. 

Giản Âu Vi còn đang đứng yên tại chỗ, có chút do dự nhìn đám đông hỗn loạn còn đang không ngừng phát ra những tiếng kêu đau đớn, "Nhưng mà bên này.." 

"Sau khi cảnh sát đến sẽ tự biết xử lý, không cần quan tâm đâu. Mau đi thôi, phát tờ rơi xong sẽ đưa cô về trường.” 

"Há?" 

Giản Ấu Vi lần thứ hai sửng sốt, rối rắm cắn chặt môi, sau đó mới chạy chậm mà đuổi theo tôi. 

Chiều dài của con phố đi bộ này rất dài, chuyện xảy ra ở góc đường vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến những người đi đường khác. Tôi và Giản Ấu Vi xuyên qua dòng người đông đúc, chỉ khoảng hơn hai mươi phút sau, đã phát hết tất cả tờ rơi trên tay. 

“A, tuyệt vời quá, vậy thì không bị trừ tiền lương rồi!” Giản Ấu Vi vui mừng nhảy nhót, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lộ ra nụ cười vui vẻ. 

Không thể không nói, lòng dạ của cô gái này cũng thoải mái thật. 

Mới vừa rồi còn là mục tiêu trong kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân của đám vô lại kia, bị dọa cho sợ sắp chết, nhưng chỉ một lúc sau, lại có thể vui vẻ và cười tươi như the. 

Đương nhiên, nếu cô không có một trái tim kiên 

cường, chỉ sợ đã sớm bị gánh nặng của cuộc sống này đè cho suy sụp rồi. 

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, trong mắt toát ra một sự tán dương. 

Giản Âu Vi bị tôi nhìn cho đỏ mặt lên, theo bản năng liền gục đầu xuống, dừng một chút sau đó lại nhỏ giọng nói: "Cái kia... anh chờ tôi một chút." 

Lời còn chưa dứt, cô ta đã xoay người bỏ chạy. 

Bộ đồ con vịt vàng mập mạp khiến cô ta không tự chủ được mà lắc lư trái phải khi chạy, thoạt nhìn vô cùng vụng về, nhưng lại vô cùng đáng yêu. 

Tôi nhìn cô ấy chạy đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai nước khoáng, sau khi hơi do dự một chút, lại bỏ lại một chai, sau đó có chút vất vả lấy ra hai đồng xu từ trong bộ trang phục con vịt. 

Trả tiền xong, cô ôm một chai nước khoáng ướp lạnh, lại dùng tư thế vụng về đáng yêu chạy trở về. 

Chỉ thấy khuôn mặt cô nàng đỏ bừng, lúc đi phát tờ rơi, trên trán cô ấy đã chảy ra một lớp mồ hôi ướt đẫm, tóc cũng có vẻ lộn xộn, giơ tay lên liền đem chai nước đưa tới trước mặt tôi, "Này, cho anh!” 

Tôi hơi kinh ngạc, "Cho tôi?" 

“Đúng vậy.” Giản Ấu Vi cười sáng lạn, hai con mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm cong cong, "Mời anh uống nước, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, hơn nữa còn giúp tôi 

phát tờ rơi.” 

“Vậy của cô thì sao?" Tôi nhận lấy chai nước khoáng, lại không nhịn được mà hỏi. 

Cô nàng nhìn sang chổ khác, liếm liếm đôi môi có chút khô nứt, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh uống đi, tôi không thấy khát.” 

Thời khắc này, tôi nhìn cô gái tươi cười như hoa đang

đứng trước mặt này, nơi mềm mại nhất trong trái tim dường như đã bị đụng vào một cái. 

“Cảm ơn, vừa lúc tôi cũng khát muốn chết." Tôi nhẹ nhàng gật đầu, vặn mở nắp chai, ngửa đầu một hơi uống hết hơn phân nửa chai nước. 

Giản Ấu Vi vui vẻ cười, hướng tôi phất tay nói: "Vậy... tôi đi trước đây, tạm biệt." 

“Chờ một chút.” Tôi vội vàng ngăn cô nàng lại, "Đi cái gì mà đi, không phải đã nói để tôi đưa cô về trường học sao.” 

"Nhưng... nhưng mà..." Tiểu nha đầu mặt lại đỏ bừng lên, rối rắm nói không nên lời. 

Tôi không khỏi cười nói: "Đừng nhưng nhị gì nữa, bây giờ đã rất khuya rồi, cô một mình đi trên đường sẽ không an toàn. Lúc này vừa mới xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ cô không thấy sợ sao?" 

Rất hiển nhiên, kỳ thật cô ấy đang rất sợ hãi, cho nên sau khi nghe vậy liền có chút động lòng, nhưng vẫn như cũ do dự, "Nhưng nếu như vậy... có phải đã làm phiền anh quá không?" 

“Yên tâm, tuyệt đối không phiền." Tôi khoát tay nói: "Cô mau đi trả lại quần áo đi, tôi đứng ở đây chờ cô." "Vậy... cũng được" 

Giản Ấu Vi nhẹ nhàng gật đầu, ôm cái đầu búp bê, từng bước từng bước rời đi, trở về cửa hàng mà mình đang làm thêm. 

Chỉ vài phút sau, cô đã thay lại bộ quần áo của mình, thở hồng hộc chạy trở về. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean màu xanh cùng giày vải màu trắng, hình ảnh của cô ấy toát lên cảm giác của tuổi thanh xuân tốt đẹp. 

nói. 

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi." Cô nàng nhỏ giọng 

Tôi gật đầu, cùng cô ấy sánh vai nhau mà đi về phía cuối con đường dành riêng cho người đi bộ, ở đó có thể ngồi xe buýt đêm số 15, chỉ cần một đồng là có thể đi thẳng đến cổng trường đại học Lôi Trạch. 

Giản Ấu Vi là một cô gái hướng nội, hơn nữa có lẽ có chút sợ tôi, suốt thời gian đi chung với nhau cô ấy đều đỏ mặt, hơi cúi đầu không dám nói chuyện, bầu không khí giữa hai người nhất thời trở nên có chút xấu hổ. 

Vì vậy tôi không thể không chủ động kiếm đề tài để nói chuyện. 

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi biết rõ nhưng còn cố hỏi: "A đúng rồi, lần trước gặp được cô ở cao ốc Thiên Nguyên, cô đã thành công được nhận vào công ty Ủy Lam chưa?" 

Nhắc tới chuyện này, Giản Ấu Vi rõ ràng trở nên vui vẻ, giương lên khuôn mặt tươi cười trả lời: "Thành công rồi! Hơn nữa đãi ngộ của công ty đó đặc biệt tốt, chỉ là làm thêm vào cuối tháng, nhưng mỗi tháng đều có thể kiếm được hơn hai ngàn đồng tiền lương." 

"Vậy sao? Vậy đích thực cũng không tệ lắm." 

Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rõ của Giản Ấu Vi, tâm trạng không hiểu sao cũng tốt lên theo. 

Nhưng ngay lúc tôi muốn tiếp tục nói chuyện, lại nghe thấy một âm thanh hết sức rõ ràng phát ra từ trong bụng của Giản Ấu Vi. 

 

“Ực ực..." 

Tôi theo bản năng mà quay đầu lại nhìn. 

Đã thấy khuôn mặt của Giản Âu Vi nhất thời đỏ bừng, đưa tay đè lại cái bụng đã đói đến mức kêu ùng ục, cúi đầu bước đi nhanh hơn. 

Tôi cố nén cười, mở miệng hỏi: "Có phải chưa ăn tối 

không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK