Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng riêng, trong một loạt các cô gái tiếp rượu tiếp tục bước ra mấy người, ánh mắt quyến rũ với giọng nói hấp dẫn, cố hết sức để quảng cáo bản thân. 

Đều là những cô gái lăn lộn trong Phong Nguyệt Dạ nhiều năm, đã sớm luyện thành đôi mắt tinh xảo cùng tâm tư nhạy cảm. 

Mặc dù các cô ấy không biết tôi và Trần Minh Vũ, nhưng các cô ấy biết Từ Thanh là ai. 

Có thể được ông trùm xã hội đen Lôi Trạch nổi tiếng lẫy lừng như lão Thanh tự mình tiếp khách, lại còn tỏ ra lép về như vậy, nhất định là những nhân vật khủng khiếp! Đưa ra suy luận như vậy không quá khó. 

Chỉ cần phục vụ tốt những khách hàng này, tiền bọ một đêm kiếm được không chừng còn nhiều hơn một tháng tiền lương! Nếu buổi tối cố gắng phục vụ thêm một chút, không chừng còn có thể được bao nuôi dài hạn, từ nay về sau thoát khỏi cuộc sống tiếp rượu cho đàn ông mỗi ngày, được sở hữu cuộc sống giàu sang phú quý. 

Cho nên những cô gái tiếp rượu này luôn ra sức quảng cáo bản thân, có người tạo dáng để thể hiện dáng người của mình, còn có người nói chuyện gợi dục cả gan, ánh mắt của từng người thiếu điều muốn nuốt chửng tôi và Trần Minh Vũ vào bụng. 

Đương nhiên, vì bên cạnh tôi có Mễ Lạp, những cô gái tiếp rượu này không chắc chắn quan hệ giữa cô ấy và tôi, cho nên đều hướng về phía Trần Minh Vũ. 

“Vũ thiếu gia, các cô gái nhiệt tình như vậy, chọn thêm hai người nữa đi ạ?" Từ Thanh cười ha hả hỏi. 

Trần Minh Vũ giơ tay từ chối, nói: "Thôi, hai người là đủ rồi, nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể ngồi trên đùi tôi thôi, haha." 

Vừa dứt lời, những nữ tiếp rượu không được chọn lộ rõ nét thất vọng. 

Từ Thanh cũng không khuyên nữa, tùy ý chọn cho mình một người, phất tay nói: "Được rồi, các ngươi ra ngoài đi.” 

“Vâng, chúc các ông chủ chơi vui vẻ." 

Các nữ tiếp rượu đồng loạt cúi đầu, sau đó theo thứ tự rời khỏi phòng. 

Cửa phòng vừa đóng lại, mấy cô gái được chọn bắt đầu bận rộn, mở rượu, rót rượu, thêm đá, lấy trái cây, phục vụ từng người. 

Đặc biệt là Trần Minh Vũ, trái ôm phải ấp môi bên một người, hai tay trượt lên trượt xuống trên người hai cô gái, hưởng thụ trái cây được đút đến tận miệng, nhếch miệng cười nói: "Anh Thanh, cô gái này phục vụ rất chu đáo nha, so với trình độ phục vụ ở Yến Kinh cũng không kém bao nhiêu. 

"F 

“Haha, Vũ thiếu gia hài lòng là tốt rồi." Từ Thanh khiêm tốn cười nói. 

Trần Minh Vũ cười haha, nâng ly rượu lên nói: "Nào, ba anh em chúng tôi cạn một ly đi." 

“Được." Tôi gật gật đầu, lại thấy ly mình đã trống không, nên đã vỗ vỗ bờ mông tròn của Mễ Lạp bên cạnh, nói: "Rót rượu cho tôi." 

“Ô." Mễ Lạp có chút buồn bực rồi ngoan ngoãn gặt 

đầu, sau đó đứng dậy đi lấy chai rượu trên bàn. 

Ai ngờ cô gái tiếp rượu tên Thất Thất bên cạnh Trần Minh Vũ cũng vừa đứng dậy, cầm lấy cùng một chai rượu với Mễ Lạp. 

Thất Thất hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng buông tay, quyến rũ cười nói: "Em cầm trước đi, em gái." 

“Ai là em gái của mày." Mễ Lạp nhíu mày liếc mắt nhìn, tỏ vẻ căm ghét. 

Thất Thất cảm thấy khó xử, trong mắt lộ rõ nét tức giận, nhưng che giấu rất tốt, lấy một chai rượu khác ngồi trở lại bên cạnh Trần Minh Vũ. 

“Vũ thiếu gia, tôi rót rượu cho ngài." Vẻ mặt Thất Thất quyến rũ hấp dẫn. 

Trần Minh Vũ cười ha ha, ôm cô vào lòng, thừa thế luồn tay vào trong áo cô, hung hăng bóp một cái lên bộ ngực to lớn của cô. 

"A." Thất Thất nhíu mày đau thốt một tiếng, cũng không dám lộ ra chút bất mãn nào, khuôn mặt tươi cười gắt giọng: "Đáng ghét, sao lại nóng vội như vậy, làm đau người ta rồi.” 

“Bé này cũng nhạy cảm phết, nhưng mà tôi thích! Haha." Trần Minh Vũ tiếp tục vuốt ve bộ ngực của cô. 

Lúc này Mễ Lạp đã rót xong rượu cho tôi, tôi nâng ly lên, cụng ly với Trần Minh Vũ và Từ Thanh, ba người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. 

Bên kia, Nhu Nhu giống như tranh giành rót rượu trước cho Trần Minh Vũ, Thất Thất thấy thế lộ ra vẻ khinh thường, dựa sát vào người Trần Minh Vũ, bộ ngực cao vút đè lên cánh tay anh, tựa sát vào lỗ tai anh nói nhỏ, "Vũ thiếu gia, cơ bắp cánh tay anh chắc quá, sờ lên cứng thật nha..." 

“Anh còn có chỗ cứng hơn đó, em muốn thử không? 

Trần Minh Vũ cười dâm đãng, bàn tay từ trong áo cô rút ra, thuận thế trượt xuống đùi, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái rồi chui vào trong váy ngắn. 

“Ừm.” Thất Thất phát ra một tiếng rên cực kỳ kiều mỵ, cắn môi nói: "Đương nhiên muốn thử rồi, nhưng... em chỉ sợ Vũ thiếu gia chê em bẩn." 

Π 

Trần Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Có ý gì?" 

"Thì... cô gái ngồi kế vừa rồi mắng tôi một câu, em có chút buồn mà thôi. Nhưng Vũ thiếu gia đừng hiểu lầm, em không có ý trách cô ấy." Thất Thất nét mặc buồn thiu, uất ức nhỏ giọng nói: "Em biết, loại gái làm việc trong quán bar như chúng tôi, không xứng được tôn trọng, bị người khinh thường cũng là bình thường. Chỉ cần Vũ thiếu gia không ghét bỏ, em cũng đã rất vui rồi." 

Sau khi nói xong, trên mặt Thất Thất lộ ra dáng là chã chực khóc đáng thương, sâu trong đáy mắt lại hiện lên một nét gian xảo. 

Cô len lén nhìn thầm Trần Minh Vũ một cái, ai ngờ vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy biểu cảm như cười như không trên mặt Trần Minh Vũ. 

Thất Thất tim đập thình thịch, vội vàng thu lại vẻ mặt đáng thương, cười nói:"Vũ thiếu gia, anh..." 

"Bop!" 

Trần Minh Vũ tát thẳng vào mặt Thất Thất, tiếng vỗ 

tay giòn tan vang vọng khắp phòng, thu hút sự chú ý của mấy người bên cạnh. 

"Muốn tôi ra mặt giúp cô đúng khong? Haha, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì!" 

Trần Minh Vũ nhìn vào Thất Thất, cười lạnh nói: "Đó là người phụ nữ của anh em tôi, con mẹ nó ngươi chỉ là một con điểm tiếp rượu, chán sống hay sao mà dám nói xấu cô ấy? Em dâu tôi đừng nói là mắng ngươi một câu, coi như là đánh ngươi, ngươi cũng phải cam chịu!" 

Thất Thất bị đánh một cái bối rối, bụm mặt ngơ ngác nhìn hắn, lộ ra vẻ sợ hãi. 

Từ Thanh vốn còn đang kinh nghi nghe được lời nói của Trần Minh Vũ, liền hiểu được chuyện gì xảy ra, trên mặt lộ ra vẻ tức giận. 

“Vũ thiếu gia, nóng giận vì loại gái như vậy không đáng chút nào." 

Từ Thanh vừa tươi cười với Trần Minh Vũ, vừa căm tức nhìn Thất Thất, lớn tiếng răn dạy: "Đồ không biết trời cao đất rộng, dám giở trò trước mặt khách quý, xem ra người con mẹ nó là chán sống rồi!" 

Sắc mặt Thất Thất trắng bệch, sợ tới mức run lẩy bẩy như con chim cút. 

Từ Thanh tức giận mắng: "Còn không mau xin lỗi Vũ thiếu gia, Thiên thiếu gia và Mễ tiểu thư?!" 

Thất Thất lúc này mới lấy lại tinh thần, run giọng nói: 

шевце 

"Xin lỗi Vũ thiếu gia, xin lỗi Thiên thiếu gia, xin lỗi Mễ tiểu 

thư, tôi... tôi đã dại dột lõ lời. Tôi không dám như vậy nữa, xin ba vị hay tha lỗi cho tôi lần này 

Trong lúc nói chuyện, Thất Thất nâng ly rượu của mình lên, run rẩy khom lưng cúi đầu với ba người chúng tôi, khi cuối cùng cô ấy đã nhìn thấy mặt tôi, liền sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ cùng nét kinh ngạc. 

“Sao, không nhận ra à?" Tôi cười tủm tỉm nhìn chăm 

chú vào cô ấy, chậm rãi nói: "Đúng, ngươi không nhận sai, tôi chính là đứa nhân viên phục vụ bị ngươi tưới rượu lên đầu.” 

Lời vừa dứt, cả phòng đều kinh hãi. 

Thất Thất hít một hơi sâu, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, ngay cả ly rượu trên tay cũng cầm không chắc, rơi võ xuống đất. 

Ba người Từ Thanh, Trần Minh Vũ và Mễ Lạp cũng 

đồng thời trợn to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. 

Trần Minh Vũ và Mễ Lạp cũng không biết rõ lắm về cuộc sống và kinh nghiệm trước kia của tôi, Từ Thanh thì ít nhiều cũng biết một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc biết tôi từng làm thêm ngoài giờ, đi làm thêm khắp nơi, nhưng không biết tôi đã từng làm việc ở quán bar Hạo Nguyệt, lại còn chịu cả nỗi nhục này. 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không khí trong phòng như đông cứng lại. 

Ngoại trừ tôi vẫn còn cười tủm tỉm, nét mặt những người khác đều thay đổi. 

"Mẹ nó, còn có chuyện này sao?!" 

Trần Minh Vũ và Từ Thanh gần như đồng thời đưa mắt nhìn Thất Thất, trong mắt lóe ra ánh nhìn lạnh như băng. 

Thất Thất đã hoàn toàn choáng váng, cả người run rẩy, vẻ mặt trắng bệch, lắp bắp nói: "Tôi... không phải... sao có thể...” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK