Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Đóa Nhi kinh ngạc nhìn tôi, ngoài sự nghi hoặc ra, trong ánh mắt còn mang theo một tia thù địch không che giấu chút nào. 

à?" 

Tôi cười cười, nói: "Sao vậy, không hoan nghênh tôi 

Hạ Đóa Nhi bĩu môi, dựa người vào lưng ghế, hừ một tiếng: "Đúng vậy, chổ này không chào đón anh, hay là anh đi về đi?" 

Hạ Trường Minh nghe vậy lập tức nhíu mày, "Hạ Đóa Nhi, con nói chuyện với khách như vậy sao? Sự lễ phép và gia giáo của con đi đâu hết rồi?" 

Hạ Đóa Nhi có chút không phục lại bĩu môi, nhưng không nói thêm gì nữa. 

Hạ Trường Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: "Đóa Nhi, ngày thường ở nhà con có thể ngang ngược kiêu ngạo như thế nào cũng được, nhưng lúc này đang có khách ở đây, con tốt nhất nên kiềm chế tính tình của mình một chút! Còn không mau xin lỗi chú Trần đi!" 

“Cái... cái gì?" 

Hạ Đóa Nhi không nhịn được mà trợn to hai mắt, chỉ chỉ vào mũi mình, lại chỉ chỉ tôi, "Con... chú Trần?" 

“Đương nhiên rồi." Hạ Minh nghiêm túc nói: "Thiên Vị 

là anh em tốt của cha, con không gọi chú thì gọi cái gì." 

"Nhưng... nhưng mà... anh ấy chỉ lớn hơn con có ba tuổi mà thôi, con làm sao có thể gọi anh ấy là chú!” Hạ Đóa Nhi kháng cự, "Cha, hai người rốt cuộc đã quen nhau như thế nào? Con nói cho cha biết, người này cũng không phải người tốt gì đâu, cha ngàn vạn lần đừng bị hắn ta lua!" 

“Hạ Đóa Nhi!" 

Hạ Minh hung hăng đập bàn một cái, thật sự đã tức giận: "Cha nói con một câu cuối cùng, mau nói xin lỗi nhanh!" 

Hạ Đóa Nhi rõ ràng bị hoảng sợ, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, cứng cổ nói: "Không! Con đâu có nói gì sai!" 

Bầu không khí giữa hai cha con nhất thời trở nên căng thẳng. 

“Được rồi, lão Hạ, anh bớt nói mấy câu đi, nổi giận với con cái làm gì, Đóa Nhi vất vả lắm cuối tuần mới về ăn một bữa cơm, sao lại làm ra chuyện không vui như vậy." 

Tô Tiểu Nhiễm vội vàng tiến lên hoà giải, an ủi Hạ 

Trường Minh trước, lại dịu dàng nói với Hạ Đóa Nhi: "Đóa Nhi, con cũng đừng cố chấp như vậy, xin lỗi ba con là được rồi, nghe lời đi con." 

Hạ Đóa Nhi lạnh lùng liếc Tô Tiểu Nhiễm một cái, cười nhạo nói: "Chuyện cha con chúng tôi, cô dựa vào cái gì mà quản tôi? Cô không phải thật sự cho rằng mình là mẹ của 

tôi đấy chứ?" 

Vẻ mặt Tô Tiểu Nhiễm nhất thời cứng đờ, xấu hổ cười cười: "Dì không có ý đó." 

“Không có ý đó thì câm miệng, thành thành thật thật làm tiểu tam đi, không thiếu tiền của cô, những chuyện khác cũng không đến lượt cô nói chuyện." Hạ Đóa Nhi hừ lạnh một tiếng. 

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tô Tiểu Nhiễm lập tức trắng bệch, cô ấy đã cố gắng che giấu sự uất ức trong lòng của mình, còn Hạ Trường Minh thì đã hoàn toàn nổi giận. 

“Hạ Đóa Nhi, con càng ngày càng kỳ cục rồi!" 

Hạ Trường Minh đột nhiên đứng dậy, bị cơn giận làm cho đỏ cả mặt, theo bản năng mà giơ tay lên. 

Tôi sợ tới mức vội vàng đứng dậy ngăn Hạ Trường Minh lại, "Anh Hạ, anh bình tĩnh một chút, không thể đánh trẻ con được." 

Hạ Trường Minh vốn đang tức giận mới theo bản năng mà giơ tay lên, sau khi bị tôi ngăn lại liền lập tức tỉnh táo lại, thuận thế mà buông tay xuống. 

“Anh Hạ anh cũng vậy, lúc trước không phải còn nói với em muốn làm cho mối quan hệ của hai cha con tốt hơn sao, sao bây giờ còn nóng nảy như vậy?!" 

Tôi cười haha, hoà giải nói: "Hai anh em chúng tôi có quan hệ tốt thì tốt, nhưng điều này không liên quan đến 

Đóa Nhi, tôi vốn là học trưởng của cô ấy, anh buộc cô ấy phải gọi tôi là chú, vậy người ta có thể vui trong lòng sao, đúng không? Chúng tôi mỗi người một ý là được, nếu thật sự để cho một người bạn cùng lứa tuổi gọi tôi là chú, tôi còn nghĩ mình bị tổn thọ nữa đó." 

Hạ Trường Minh thở hổn hển, nhưng cũng đã bình tĩnh lại, sau khi nghe vậy liền gật đầu với tôi, cười khổ nói: "Thật ngại quá, người anh em." 

 

“Hiểu mà, hiểu mà." Tôi vỗ vỗ vai Hạ Trường Minh, sau đó đặt anh ta ngồi xuống ghế, liền cười nói với Hạ Đóa Nhi: "Em cũng đừng chọc cha em tức giận nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn còn nóng mà." 

Hạ Đóa Nhi vẫn không phục như trước: "Tôi dựa vào cái gì mà nghe lời anh?" 

tôi." 

“Tôi cũng không nói em nhất định phải nghe lời của 

Tôi xua xua tay, cười híp mắt nói: "Còn không hay vậy đi, em và cha em cứ tiếp tục cãi nhau, tôi sẽ không ở lại đầy quấy rầy nữa, nhân dịp còn chưa qua giờ cơm, tôi cũng muốn trở về trường học xem một chút, thuận tiện hẹn học muội cùng nhau ăn cơm gì đó." 

Khí thế của Hạ Đóa Nhi lập tức dừng lại, không nhịn được mà hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, trong mắt tràn ngập ý nghĩa uy hiếp và cảnh cáo. 

ấy. 

Nụ cười của tôi không thay đổi, vẫn bình tĩnh nhìn cô 

Cuối cùng, Hạ Đóa Nhi đã bại trận, không dám nói tiếng nào nữa mà ngoan ngoãn ngồi trở lại bàn ăn. 

chút. 

Không khí trong phòng ăn cuối cùng cũng dịu bớt một 

Tô Tiểu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dịu dàng nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta mau ăn cơm đi. Đóa Nhi, ngày mai cha con phải về tỉnh làm việc, nên hôm nay mới cố ý chờ con về nhà ăn cơm, dì biết dì không có tư cách quản lý con, nhưng chúng ta nên ngoan ngoãn một chút, hôm nay đừng chọc cha con tức giận, được không?" 

Hạ Đóa Nhi nghe vậy nhất thời sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hạ Trường Minh, "Cha muốn về tỉnh thành sao?" 

“Ừm.” Hạ Trường Minh gật đầu. 

“Không phải nói muốn bán công ty đi sao, sao cha còn muốn trở về đó làm gì?" Hạ Đóa Nhi hỏi. 

Hạ Trường Minh nhìn về phía con gái mình, giải thích: "Công ty không bán nữa, mà còn được rót tiền vào, cho nên cha phải trở về để chủ trì đại cục." 

“Ô.” Hạ Đóa Nhi trầm ngâm một hồi, lại hỏi, "Vậy khi nào thì cha trở về?" 

"Cha phải bận rộn một khoảng thời gian rất lâu, nếu trở về... chắc phải trước hoặc sau lễ Giáng Sinh rồi." 

“Ừm.” Hạ Đóa Nhi chỉ gật đầu, cố gắng che giấu vẻ buồn bã trên mặt, bĩu môi nói: "Vậy cha cứ đi đi, dù sao con cũng đã quen rồi, lúc con bé cha không ở nhà con vẫn sống tốt mà." 

Hạ Trường Minh nghe vậy, vẻ mặt liền hiện lên một chút áy náy, thở dài nói: "Đóa Nhi, trước kia là cha có lỗi với hai mẹ con, trong lòng con oán hận cha thì cha cũng có thể hiểu được. Lần này sau khi cha đi, con phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, thỉnh thoảng cũng nên quay trở về nhà để thăm dì Tiểu Nhiễm của con, nếu như gặp phải phiền toái hoặc là cần sự giúp đó, thì gọi cho chú Trần... khụ... liền gọi điện thoại cho học trưởng Thiên Vị của con, anh ta chắc chắn sẽ giúp con." 

Tôi không nhịn được mà mỉm cười, bưng ly rượu lên uống một ngụm, hứng thú nhìn Hạ Trường Minh và Hạ Đóa Nhi đang nói chuyện với nhau. 

Hạ Trường Minh thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, 

giống như tất cả những người cha mẹ trên đời này vậy, phần lớn đều là dặn dò Hạ Đóa Nhi phải chăm sóc tốt cho mình, ở trường thì phải học tập cho tốt, không được ham chơi hay gây chuyện thị phi. 

Hạ Đóa Nhi chỉ ừ ở đáp lại cho có lệ, mặc dù mặt không biến sắc, nhưng thái độ thì lại vô cùng kiên nhẫn lång nghe. 

Không khí trong phòng ăn bắt đầu tràn ngập tình thân ấm áp. 

Bữa cơm sau đó cũng vô cùng yên bình, không có cãi vã gì nữa, Hạ Đóa Nhi mặc dù thỉnh thoảng còn châm chọc và khiêu khích Tô Tiểu Nhiễm vài câu, nhưng đã kiềm chế đi rất nhiều. Tô Tiểu Nhiễm càng không để ý đến thái độ của Hạ Đóa Nhi, bộ dạng nhẫn nhục và chịu đựng. 

Rượu quá ba tuần, Hạ Trường Minh lại uống nhiều rồi, mặt đỏ bừng nằm sấp xuống bàn ăn, đã hoàn toàn say xin. 

Tô Tiểu Nhiễm vội vàng gọi bảo mẫu tới, cùng nhau đỗ Hạ Trường Minh lên phòng ngủ trên lầu để nghỉ ngơi. Bên cạnh bàn ăn chỉ còn lại tôi và Hạ Đóa Nhi. “Bốp!” 

Hạ Đóa Nhi bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cúi người tiến đến trước mặt tôi, hùng hố nhìn tôi chằm chằm: "Trần Thiên Vị, lời nói vừa rồi của anh là có ý gì!" 

gi?" 

Trong lòng tôi cười thầm, nghi hoặc hỏi: "Ý gì là ý 

"Đừng giả ngu với tôi! Lúc này anh đã uy hiếp tôi, nói muốn đi trường học tìm học muội nào đó ăn cơm." Hạ Đóa Nhi cắn răng nói tiếp: "Nói đi, có phải anh vẫn giữ lòng dạ xấu xa gì đó với Vi Vi đúng không?!" 

“À, thì ra em đang nói đến Giản Ấu Vi..." 

“Ặc..." Hạ Đóa Nhi lập tức sửng sốt, chợt hừ lạnh một cái và nói: "Tôi đây chỉ là đang bảo vệ Vi Vi không bị những người đàn ông cặn bã như anh làm tổn thương thôi. 

Tôi nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của Hạ Đóa Nhi, trong lòng không khỏi buồn cười, hỏi: "Em chắc chắn chứ? Chỉ vì vậy thôi sao? Hay còn một lý do nào khác?" 

Hạ Đóa Nhi bối rối mím chặt môi, nhưng vẫn cố gắng 

trấn tỉnh lại, "Đương... đương nhiên rồi, ngoại trừ cái này ra 

thì còn có thể có lý do gì khác chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK