Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy cuộc hẹn đánh nhau kiểu này, thường xuyên xảy ra khi tôi còn học trung học, nhưng sau khi lên đại học thì không làm nữa. 

Còn cuộc hẹn đánh nhau với Lâm Vĩnh Chỉ lần này, bản chất hoàn toàn khác với những lần trước, quy mô cũng lớn nhất đó giờ. Bởi vì Lâm Vĩnh Chí nhất định sẽ dốc hết toàn lực để tìm lại thể diện của mình, lấy quyền thế 


 

của Lâm Gia ở Tế Dương để điều động mấy trăm người tới đây cũng không phải là việc quá khó. 

Đối với chuyện này tôi đã có tính toán từ trước, nên cũng không cảm thấy lo lắng gì cả, tâm trạng trước sau vẫn bình lặng như nước. 

Lưu Văn Bân vừa đi vừa nói chuyện phiếm hỏi: "Lão Trần, sau khi cậu dọn khỏi trường học thì đang ở đâu, cách 

trường học xa không?" 

“Không xa, ngay tại khu biệt thự Phong Đình, khoảng hơn mười mấy phút đi xe." Tôi trả lời. 

Lưu Văn Bân trợn tròn mắt, "Phong... khu biệt thự Phong Đình ư? Khu biệt thự cao cấp nhất ở Lôi Trạch sao?! 

“Ừm.” Tôi gật đầu. 

“Thuê hay mua vậy?" Lưu Văn Bân theo bản năng liền hỏi, vừa mở miệng ra lại lập tức vỗ vỗ trán mình, cười khổ nói: "Thôi rồi, với gia cảnh của cậu thì sao phải thuê phòng để ở, câu này coi như tôi chưa hỏi." 

“Tôi cũng vừa mới chuyển đến đó chưa được mấy ngày, trước đó vân luôn ở trong khách sạn." Tôi cười cười, lại nói: "Mấy hôm nữa nếu cậu có thời gian, hay qua nhà tôi chơi một chút?" 

“Được." Ánh mắt của Lưu Văn Bân sáng bừng lên, "Vừa lúc tôi cũng muốn mở mang tầm mắt một chút, xem thử khu biệt thự được xưng là khu nhà giàu đỉnh cấp nhất của Lôi Trạch trông như thế nào!” 

“Ngoại trừ diện tích lớn hớn một chút, thật ra cũng không có gì đặc biệt." 

“Thôi đi, đừng ở trước mặt tôi khiêm tốn nữa." Lưu Văn Bân trêu chọc nói: "Biệt thự có rồi, vậy xe thì sao, cậu mua xe gì?" 

“Ngoại trừ mấy chiếc do trợ lý của tôi chuẩn bị ra, bản 

thân tôi cũng chỉ mua một chiếc G series, nhưng mấy ngày trước vừa mới tặng cho một người bạn khác rồi." Tôi vừa nói xong, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cậu ta, "À đúng rồi, cậu thích xe gì, hay là tôi cũng tặng cho cậu một chiếc nhé?" 

Những người mà tôi thật sự xem họ là anh em thì chỉ có ba người, Lưu Vân Kiến, Sở Việt và Lưu Văn Bân. Nếu đã tặng cho Lưu Vân Kiến một chiếc xe, ắt cũng không thể không tặng cho Lưu Văn Bân một chiếc. 

Dù sao tiền đối với tôi mà nói, đã càng ngày càng giống những con số mà thôi. 

Trong thẻ ngân hàng có gần một trăm triệu tệ, trong tài khoản của công ty Uy Lam cũng còn vài trăm triệu, sau buổi công bố sản phẩm mới của công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa chắc chắn sẽ mang đến lợi nhuận khủng bố, ngoài ra còn có tập đoàn Minh Đức nữa. 

Không tính thì không biết, vừa tính liền thấy giật mình. Sản nghiệp và tài sản trên danh nghĩa của tôi lại trong võ thức đã tích lũy được nhiều như vậy. 

Lưu Văn Bân bị tôi làm cho hoảng sợ, vội vàng xua tay, "Cậu nói đùa gì vậy, cho dù cậu có tiền có nào thì cũng là tiền của cậu, tôi làm sao có thể để cậu mua xe cho tôi được chứ.” 

“Không tốn bao nhiêu tiền đâu." Tôi nói. 

"Vậy cũng không cần. Hơn nữa tôi còn chưa tốt 

nghiệp đại học, phần lớn thời gian đều ở trong trường học, lấy chiếc xe thì có lợi ích gì chứ." Lưu Văn Bân vừa nói 

xong, bỗng nhiên nháy mắt với tôi, lại làm ra một bộ dạng xấu hổ, "Cậu đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy... là muốn bao nuôi tôi sao?" 

“Cút đi!” Vẻ mặt của tôi đen ngòm và đá Lưu Văn Bân một cước, "Không cần thì thôi, để lão tử tôi đây đem tiền đi thư giãn để nâng cao sức khỏe." 

"Đi thư giãn sao?!" Ánh mắt của Lưu Văn Bân lập tức sáng lên, vô cùng hưng phấn sáp lại gần tôi và nói: "Dẫn tôi đi cùng với, anh trai, anh trai ruột của tôi! Tôi còn chưa từng được nếm thử qua cảm giác thư giãn để nâng cao sức khỏe là như thế nào nữa, nếu như anh đã đi, xin nhất định phải mang theo tiểu đệ!" 

Tôi dở khóc dở cười, nói: "Bạn gái cậu có biết bộ dạng tà dâm này của cậu không?” 

Lưu Văn Bân khí phách vung tay lên, "Cô ta có biết thì đã sao nào, lão tử đi chơi gái một chút mà còn phải xem sắc mặt cô ta sao? Mặc kệ nó đi!" 

“Thật trâu bò...” Tôi giơ ngón tay lên, sau đó lấy điện thoại di động ra, "Cậu chờ một chút, tôi sẽ thuật lại những lời vừa rồi của cậu cho bạn gái cậu nghe. 

"Đừng đừng đừng, tôi đùa thôi. Người thuần khiết chính trực như tôi, cái thể loại thư giãn gì đó cho dù cậu có mới thì tôi cũng không đi đâu nha." 

Lưu Văn Bân lập tức tươi cười và nhận thua, sau khi đi đến ngã ba đường, liền hướng về phía tôi và khoát tay nói: "Thôi được rồi, tôi trở về ký túc xá đây, có rảnh nhớ trở về trường học tìm tôi uống rượu đó." 

Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Chăn đệm của tôi để lại ở trong ký túc xá vẫn còn chứ?" 

“Vẫn còn." Lưu Văn Bân theo bản năng gật đầu, nghi hoặc nói: "Hỏi cái này làm gì?" 

 

“Thời gian cũng muộn rồi, hôm nay tôi không về nhà đâu." Tôi cười nói: "Cũng nên ôn lại cảm giác ở kí túc xá một chút.” 

"Con mẹ nó, vậy thì tốt quá! Từ sau khi cậu dọn đi, ký túc xá chỉ còn lại tên Ngô Thành Nghị mọt sách và tên Liêu Hưu khốn kiếp kia, tôi ngay cả muốn kiếm một người để nói chuyện cũng không có, nên rất hoài niệm những ngày cậu còn ở trong đó với chúng tôi." 

Lưu Văn Bân nhất thời trở nên hưng phấn, liên tục gật đầu nói: "Đi đi đi, chúng ta đi qua cửa hàng tiện lợi phía trước mua chút bia và đồ ăn vặt, hai chúng ta đêm nay uống suốt đêm!” 

“Ngoại trừ uống rượu, trong đầu cậu không có chuyện gì khác sao?" Tôi dở khóc dở cười. 

“Ai nói vậy.” Lưu Văn Bân nghiêm mặt nói: "Ngoại trừ uống rượu, tôi còn muốn cậu dân tối đi thư giãn để nâng cao sức khỏe nữa." 

Tôi im lặng không nói nên lời, sau đó cùng Lưu Văn Bân đi đến cửa hàng tiện lợi để mua bia và đồ ăn vặt, rồi quay trở về ký túc xá. 

Lúc này đã gần mười một giờ tối, nhưng ký túc xá nam sinh vẫn vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ trên hành lang vẫn có người đi ra đi vào, trong mỗi phòng ký túc xá cũng đều đang sáng đèn, bên trong truyền ra các loại âm thanh ồn 

ào. 

Tôi đột nhiên có cảm giác vô cùng hoài niệm. Mặc dù mới chuyển đi được một tháng, nhưng giống như đã rất lâu rồi không trở về. 

Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, phát hiện Ngô Thành Nghị đang ngồi trước bàn cúi đầu đọc sách, chiếc kính gọng đen phản xạ ánh đèn bàn, có vẻ vô cùng nghiêm 

túc. 

"Mẹ nó, lão Ngô, cậu ở đây à. Tôi nói mới vừa rồi từ dưới lầu của ký túc xá nữ sinh rời đi sao không thấy cậu, thì ra cậu đã tự mình trở về trước.” Lưu Văn Bân mang bia đi vào ký túc xá. 

Ngô Thành Nghị ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu với Lưu Văn Bân, cười nói: "Tôi thấy đám người kia đều bị mấy vệ sĩ của Trần Thiên Vị đánh gục, biết các người không cần hỗ trợ nữa cho nên tôi mới quay về trước." 

"Trở về sớm chỉ để đọc sách và học tập sao? Chậc chậc, cậu cũng quá khắc khổ rồi, làm cho loại học sinh cặn bã như tôi làm sao chịu nổi nữa." 

Lưu Văn Bân đùa giỡn, đặt bia xuống đất, lại lôi ra một cái bàn gấp loại thấp, vẫy tay với Ngô Thành Nghị: "Thôi đừng đọc sách nữa, lão Trần hiếm khi về ký túc xá một lần, mau tới đây mau tới đây, ba anh em chúng ta cùng nhau uống một chút. 

Ngô Thành Nghị nghe vậy liền do dự một chút, nhưng sau đó vẫn ngồi xuống. 

Tôi vừa mở bịch đồ ăn vặt đặt lên trên bàn, vừa cười vừa nói với cậu ta: "Thành tích của cậu đã tốt như vậy rồi, sao còn khắc khổ như vậy làm gì?" 

“Đầu óc của tôi không được thông minh như cậu, vừa học vừa chơi vẫn có thể đứng đầu toàn trường." Ngô Thành Nghị cười nói: "Đầu óc của tôi quá ngu ngốc, nên 

chỉ có cách nỗ lực nhiều hơn nữa, mới có thể đạt được kết quả mong muốn." 

Tôi lắc đầu bật cười, chỉ vào Lưu Văn Bân nói: "Nếu đầu óc của cậu ngu ngốc, vậy cậu ta thuộc loại nào?" 

ון 

" Ngô Thành Nghị trầm ngâm, trong mắt mang theo ý cười, nói: "Thiếu năng chăng?" 

“Phụt! haha haha." Tôi không nhịn được mà trực tiếp cười ra tiếng. 

Lưu Văn Bân bất mãn ồn ào, "Này này, hai tên học bá các cậu tán gẫu thì tán gẫu, đừng giẫm lên loại học sinh cá biệt như chúng tôi được không? Thành tích tốt thì oai lắm sao?" 

“Ừm.” Ngô Thành Nghị gật đầu, nghiêm túc nói: "Thành tích tốt thật sự rất oai." 

“Không chấp nhặt với các người." 

Lưu Văn Bân không nói gì chỉ liếc mắt xem thường, đưa cho Ngô Thành Nghị một chai bia, nói: "Hai chúng ta cụng một cái đi, lão Ngô, nếu không phải cậu thông báo cho tôi, tôi cũng không biết lão Trần gặp chuyện để chạy đi ứng cứu, cảm ơn!” 

“Được thôi.” Ngô Thành Nghị cười cười, cầm chai bia lên cụng với Lưu Văn Bân một cái. 

Lần thứ hai trở lại ký túc xá, được ở trong một hoàn cảnh đã quen thuộc hơn ba năm, tâm trạng của tôi lúc này vô cùng thoải mái và thả lỏng. 

Ba người chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện, không khí có vẻ vô cùng náo nhiệt và hài hòa, một thùng bia rất nhanh sau đó đã hết sạch. 

“Mua ít bia quá rồi." Lưu Văn Bân có vẻ có chút chưa thỏa mãn, nói thầm liền chuẩn bị đứng dậy, "Các cậu uống trước đi, tôi xuống phía dưới mua thêm hai thùng nữa." 

“Thôi không cần đâu." Tửu lượng của Ngô Thành Nghị cũng bình thường, nên chỉ mới uống hơn ba chai đã đỏ bừng cả mặt, khoát tay nói: "Chúng ta uống ít một chút, ngày mai còn có tiết." 

“Không sao đâu, sáng mai là tiết của cô Y, cô Y chưa bao giờ điểm danh trên lớp cả." 

Vừa lúc đang nói chuyện, thì cửa ký túc xá đã bị đẩy ra, ba người chúng tôi đồng loạt quay đầu lại nhìn. 

Chỉ thấy Liêu Hưu miệng đang ngậm điếu thuốc vừa mới đi vào phòng, sau khi nhìn thấy tôi liền lập tức sửng 

sốt, đồng tử co rút lại, hiện lên một nỗi khiếp sợ và hoảng loạn, thậm chí ngay cả điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK