Tôi bị người thanh niên kia đạp trúng, cảm giác giống như bị một chiếc đầu tàu xe lửa đụng phải, trực tiếp bay ngược ra ngoài, lưng đập mạnh vào cửa xe, lập tức khiến kính xe võ nát, cửa xe cũng vì bị va đập quá mạnh mà lõm xuống.
"Oa!” Tôi chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn dâng lên, cổ họng có vị máu, sau đó lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Thanh niên kia có sức mạnh khủng bố như vậy, chỉ một cước này, đã trực tiếp làm tôi bị trọng thương.
Tôi cố nén cơn đau đớn kịch liệt đang không ngừng truyền đến từ bụng dưới, ngay cả vết máu ở khóe miệng cũng không kịp lau, trở tay liền kéo cửa xe phía sau ra, không chút do dự chui vào trong buồng lái.
Bên cạnh xe cách đó không xa, người thanh niên vừa mới tung chiêu xong, thấy tôi chui vào trong xe liền lộ ra nụ cười khinh thường.
"Muốn chạy trốn sao? Haha haha, ngươi trốn được không?!"
Thanh niên cười to một cách điên cuồng, trở tay nằm lấy con dao găm của tôi liền nhanh chóng xông thẳng
tới.
Lúc này tôi đã khởi động được chiếc xe, động cơ phát ra tiếng gầm điên cuồng.
Nhưng thanh niên kia cũng đã tiếp cận được cửa xe, một tay kéo cánh cửa xe đang không có cách nào khép lại ra ngoài, động tác này phát ra âm thanh làm người nghe phải ê răng.
“Đi chết đi!”
Người thanh niên vẻ mặt hung ác và dữ tợn, con dao găm trong tay hắn ta đâm thẳng vào tôi với tốc độ nhanh như sấm sét.
Nhưng một giây sau, động tác của hắn đã dừng lại, cánh tay cứng đờ giữa không trung, chiếc dao găm chỉ còn cách tôi vài cm ngắn ngủi, chỉ cần tiến về phía trước thêm một chút nữa thôi, thì đã có thể dễ dàng đâm vào cổ tôi rôi.
Nhưng chỉ vài cm ngắn ngủi như vậy, đã trở thành một
khoảng cách không thể nào vượt qua đối với hắn ta.
“Phù... phù... phù...
"
Tôi ngồi ở vị trí lái xe, sắc mặt có chút tái nhợt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhưng vẻ mặt đã bớt đi mấy phần căng thẳng, và dần dần bình tĩnh lại.
Bởi vì lúc này trong tay tôi đang cầm một khẩu Colt Revolver, họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào trán của người thanh niên kia.
Chỉ cần tôi nhẹ nhàng bóp cò, sẽ có một viên đạn trong chớp mắt xuyên qua đầu hắn, thậm chí còn có thể khiến đầu hắn bị nổ tung cũng không chừng.
“Nguy hiểm quá...”
Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mắt nhìn cây dao găm chỉ còn cách tôi vài cm, khóe miệng chậm rãi cong lên, có chút may mắn nói: "Thật sự chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã bị ngươi giết rồi.”
Vẻ mặt hung ác của người thanh niên đã sớm cứng lại, cánh tay lơ lửng giữa không trung cũng không dám cử động, sau khi dừng một chút, mới mở miệng nói: "Cho nên ... vừa rồi ngươi thà liều mạng chịu một cước trọng kích của tôi cũng muốn tiếp cận xe của mình, mục đích căn bản không phải chạy trốn, mà là để lấy súng!"
Ngực và bụng truyền đến cơn đau đớn khiến tôi nhịn không được mà nhíu mày, vết thương trên cánh tay vẫn
đang rỉ máu ra ngoài, rơi từng giọt tí tách trên đùi tôi.
Nhưng họng súng trong tay của tôi vẫn vững vàng chỉa vào trán của hắn ta, hướng về phía tên thanh niên kia lộ ra nụ cười tán thưởng: "Rất thông minh, ngươi đoán đúng rồi.”
Thần sắc của người thanh niên vẫn giữ vẻ hung tợn và hết sức khó coi, dừng một chút, sau đó liền thở dài một tiếng: "Lợi hại thật... tôi thực sự đã đánh giá thấp ngươi. Nếu biết trước như vậy, ngay từ đầu tôi không nên cho ngươi cơ hội để xoay sở, mà trực tiếp dốc toàn lực giết chết ngươi là được rồi."
“Hối hận đã muộn rồi." Tôi tươi cười sáng lạn, ngón tay hơi hơi bóp cò, "Thật xin lỗi, ngươi không có cơ hội để trăn trối.
"Chờ... chờ đã." Người thanh niên rốt cuộc cũng lộ ra một chút bối rối, "Tôi đồng ý nói cho ngươi biết là ai đã thuê tôi giết ngươi, có thể cho tôi một con đường sống không?”
Bång!
Đáp lại hắn là một tiếng súng vang vọng trong bầu trời đêm.
Trên mặt người thanh niên vẫn còn lưu lại biểu tình bối rối, xung quanh lỗ đạn trên trán hiện ra những vết cháy đen, vẫn chưa có máu chảy ra, thân hình của hắn ta lắc lư hai cái sau đó nặng nề ngã xuống đất, không còn một chút
dấu hiệu sinh tồn nào.
Tôi từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn hắn, biểu cảm lạnh nhạt.
“Kẻ chủ mưu phía sau tôi sẽ tự mình điều tra, muốn trách thì trách thân thủ của ngươi quá mạnh mẽ đi, tôi cũng không dám để ngươi có cơ hội lật ngược thế cờ."
Tôi cố nén cơn đau đớn và ngồi dựa vào ghế, mãi đến lúc này mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, chỉ cảm thấy cả người đang toát ra một lớp mồ hôi lạnh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Tôi buông cánh tay xuống, đặt khẩu súng trong tay lên ghế lái phụ, động tác vô cùng đơn giản này lại tác động mạnh mẽ đến vết thương, khiến tôi không nhịn được mà cau mày, hít ngược một hơi lạnh.
“Xuyt, đau chết lão tử!"
Vừa rồi trực diện tiếp nhận cú đấm toàn lực của người thanh niên kia, trong bụng của tôi mơ hồ truyền đến cơn đau đớn như muốn dời sông lấp biển, tôi thậm chí đang nghi ngờ nội tạng của mình có thể đã bị tổn thương, so với cái này thì vết thương trên tay hoàn toàn không nghiêm trọng mấy.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn đột nhiên từ xa xa truyền đến.
nhìn.
Trong lòng tôi lại căng thẳng, vội vàng quay đầu lại
шевце
Chỉ thấy sắc mặt của Lý Hổ đang vô cùng lo lắng và chạy như điên về phía tôi.
Nhưng lúc này bộ dạng của anh ta cũng có chút chật vật, trên người dính đầy vết dơ bẩn, áo sơ mi trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn, cánh tay trái giống như bị gãy cứ thế mà đong đưa trên người, trên vai còn có một vết đao khủng bố sâu đến mức có thể thấy được xương. Nếu như vậy, anh ta dường như cũng vừa trải qua một trận ác chiến.
Lý Hổ xa xa nhìn thấy tôi đang ngồi ở vị trí lái xe, vé mặt lo lắng kích động lúc này mới buông lỏng được một chút, bước chân cũng nhanh hơn vài phần chạy đến trước mặt tôi.
Anh ta nhìn thi thể ngã bên cạnh xe, sau đó ánh mắt dừng lại trên cánh tay của tôi, lộ ra vẻ tự trách, "Xin lỗi thiếu gia, tôi đã tới chậm."
“Không sao, không cần lo lắng." Tôi giơ cánh tay lên, nhìn vết thương vẫn không ngừng rỉ máu của mình, nhếch miệng cười nói: "Tập kích các anh có bao nhiêu người?"
"Năm người!" Lý Hồ trả lời, "Vừa rồi lúc chúng tôi lái xe đi theo phía sau ngài, đã bị một chiếc xe đột nhiên lao tới trực tiếp đụng ngã xe của chúng tôi, bị bất ngờ và không kịp phòng bị nên tất cả anh em đều bị thương. Thân thủ của mỗi người bọn họ đều rất mạnh, cho nên phải mất chút công sức mới có thể giải quyết toàn bộ.”
Lý Hổ lại nhìn miệng vết thương của tôi, sắc mặt tỏ vẻ áy náy: "Rất xin lỗi, thiếu gia, là chúng tôi vô dụng, không thể bảo vệ ngài.”
“Không trách các anh, những người đó rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước, bọn họ ở trong bóng tối, chúng ta vốn rất khó phòng bị."
Tôi khoát tay áo, hỏi: "Sao chỉ có một mình anh đến đây? Những người khác đâu?”
đâu.
Lý Hổ không nói gì, chỉ cắn răng và yên lặng cúi
Chết hết rồi?!
Tôi nhất thời ý thức được cái gì đó, nhịn không được mà trừng to mắt, cơn phẫn nộ và bi thương mãnh liệt trong chớp mắt xông thẳng lên đầu.
Mấy ngày trước.
Trong một tòa trang viên nào đó ở kinh thành.
Nhạc khúc êm ái và chậm rãi được phát ra từ máy ghi âm, vang vọng trong phòng khách.
Một thanh niên thân hình thon gầy, đeo kính gọng vàng ngồi trên ghế sô pha, vuốt ve con chó Rottweiler đang nằm bên chân của mình.
Người quản gia tất cung tất kính đứng ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Thiếu gia, chuyện lần trước ngài giao phó đã có chút manh mối, báo cáo nói, trong phạm vi cả nước có tổng cộng một trăm hai mươi chín người phù hợp điều kiện, nhưng bởi vì thông tin và manh mối quá ít, nên không cách nào xác định được hơn một trăm người này có thật là người mà ngài muốn tìm hay không, có cần phải thêm nhân lực để tiếp tục điều tra hay không?"
Tâm trạng của người thanh niên đó hiển nhiên không tệ, khóe miệng nở nụ cười nham nhiểm, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu con chó Rottweiler.
Con chó Rottweiler hung ác và dữ tợn kia dưới bàn tay của hắn ta giống như một con thú cưng ngoan ngoãn, để mặc cho hắn ta muốn vuốt ve thế nào cũng được.
“Không cần điều tra nữa." Người thanh niên nhe răng cười, thản nhiên nói: "Nếu không thể xác định chính xác thân phận của bọn họ, vậy thì giết hết là được rồi."
Giọng điệu bình thản của nam thanh niên không có
chút gợn sóng, giống như hoàn toàn không xem một trăm mấy mạng người này là cái gì cả.
Người quản gia mặt không biến sắc chỉ gật gật đầu, lại nhịn không được mà cẩn thận từng li từng tí nói: "Thiếu gia, con trai của Trần Long Tượng có lẽ thật sự đã chết cách đây mười mấy năm trước, chúng ta hiện tại giết hết những người bị tình nghi là hắn, như vậy có phải hoàn toàn không có ý nghĩa không?"
Thanh niên nâng mí mắt, nhìn về phía quản gia.
Sắc mặt của quản gia lập tức trở nên trắng bệch, nhanh chóng câm miệng không dám nói lời nào.
“Ý nghĩa?" Nam thanh niên gợi lên nụ cười lạnh như băng, chậm rãi nói: "Không cách nào xác định hắn ta thật sự đã chết rồi hay không, tôi không ngủ được. Ý nghĩa của chuyện này chính là để tôi có thể ngủ ngon, chuyện này ngươi có ý kiến gì không?"
"Không... không có, thưa thiếu gia. Tôi lập tức sắp xếp người hành động!" Quản gia run giọng trả lời.
Thanh niên hài lòng gật đầu, lại nhắm hai mắt lại, hỏi: "Chuyện của Tinh Thần Hội thế nào rồi?"
Quản gia khom người trả lời: "Tất cả thiệp mời đều đã được phát ra, người thừa kế của các đại gia tộc và tập đoàn đều phải có mặt đúng giờ, tham gia yến tiệc do thiếu gia ngài tổ chức. Về phần Triệu Hổ Phách tiểu thư, chúng tôi vẫn chưa phát thiệp mời theo lời căn dặn của ngài, để
ngài đích thân đi mời cô ấy."
“Ừm.” Thanh niên gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút, nói: "Gọi điện thoại cho em trai Triệu Vô Lượng của Hổ Phách tiểu thư, nói tôi hẹn cậu ta buổi chiều hôm nay cùng đi sân golf tư nhân với tôi."
“Vâng, thiếu gia."
nam thanh niên này
Người quản gia lại khom người, thấy không giao phó gì khác, liền lẳng lặng rời khỏi phòng khách.
Trong phòng khách, nam thanh niên vẫn đang nhắm mắt thưởng thức khúc nhạc giao hưởng tao nhã như trước, cho đến khi khúc nhạc kết thúc, mới chậm rãi mở mắt.
Chỉ thấy trên mặt hắn ta nở một nụ cười ôn hòa,
nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ngạo nghễ, lẩm bẩm nói: "Thiên chi kiêu nữ Triệu Hổ Phách, haha, cô và Triệu
Gia của cô sớm muộn gì cũng thuộc về tôi!"