Mục lục
Tôi, người thừa kế gia tộc tài phiệt - Trần Thiên Vị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt thành thật một chút? 

Tôi mỉm cười, ánh mắt tiếp tục đảo qua đảo lại trên người Chu Thái Vi. 

Không thể không thừa nhận, Chu Thái Vi bất kể là nhan sắc hay là dáng người, đều tuyệt đối là một mỹ nữ đẳng cấp khó ai có thể sánh bằng. 

Cho dù tôi đã cùng cô nàng giao lưu làm tình với nhau rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, dù là một cái nhăn mặt hay một nụ cười, đều vẫn có thể dễ dàng khơi dậy ngọn lửa sắc dục trong lòng tôi. 

Lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, đường cong và dáng người được phác họa vô cùng rõ ràng, làn da mềm mại dưới ánh đèn càng thêm trắng nõn như tuyết, khiến người khác hoa mắt và lâm vào trạng thái bị mê hoặc. 

Chu Thái Vi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của tôi, khuôn mặt trở nên đỏ hơn, len lén liếc tôi một cái. 

Đúng lúc này, lại thấy Cách Cách ngáp một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự mệt mỏi và buồn ngủ. Chu Thái Vi thấy thế, dịu dàng nói: "Phòng đã được dọn dẹp xong rồi, chị đưa Cách Cách đi ngủ nha.” 

Các nữ hầu gái đã thu dọn ra một căn phòng trong 

nhà cho Cách Cách, bên trong tất cả chăn đệm và ga 

giường đều là đồ mới, hơn nữa còn đối diện với phòng ngủ của tôi, ngay sát bên cạnh phòng của Chu Thái Vi. 

Tôi gật đầu nói: "Được, thời gian không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi." 

Nói xong, tôi liền muốn đứng dậy trở về phòng, ai ngờ Cách Cách theo bản năng đưa tay túm lấy góc áo của tôi. 

 

Tôi hơi sửng sốt. 

Chỉ thấy tiểu nha đầu này ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn tôi, trong đôi mắt tràn ngập sự căng thẳng và cầu xin, ý nghĩa cũng rất rõ ràng, chính là không muốn tôi rời khỏi tầm nhìn của cô bé. 

Tôi và Chu Thái Vi liếc nhau một cái, đều lộ ra một nụ cười khổ. 

“Cách Cách, tuy rằng tuổi của con còn nhỏ, nhưng dù 

sao cũng là một đứa con gái, không thể ngủ chung phòng với anh được." 

Tôi ngồi xốm xuống và nhẹ giọng nói với Cách Cách: "Hơn nữa phòng mà các chị gái giúp việc đã dọn dẹp cho Cách Cách cũng rất đẹp và thoải mái nha. Nên con cứ ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, ngày mai tỉnh lại liền lập tức nhìn thấy anh, có được không?" 

Cách Cách chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi, đôi mắt ngây thơ đáng thương như một con nai con, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến, khiến người ta không nhịn được mà có chút mềm lòng. 

Chu Thái Vi thở dài, sau đó cũng ngồi xổm xuống ôm tiểu nha đầu vào lòng, dịu dàng nói: "Hay như vậy đi, nếu như Cách Cách không dám ngủ một mình, vậy đêm nay ngủ chúng với chị, được không?" 

“Hả?” Tôi không nhịn được mà sửng sốt. 

Nói thật, tôi còn muốn đêm nay lén qua phòng Chu Thái Vi. 

Nếu như vậy... 

Sắc mặt của tôi lộ ra một chút thất vọng và buồn bực. 

Tiểu nha đầu này mới được tôi giải cứu từ trong tay của bọn buôn người, rõ ràng vẫn còn rất sợ hãi, đương nhiên sẽ không dám tự mình ngủ, dù sao nếu có người ngủ chung với cô bé thì vẫn tốt hơn nhiều. 

Chu Thái Vi nhìn thần sắc thất vọng của tôi, nhịn 

không được mà che miệng cười khẽ, ghé vào bên tại tôi nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, anh đêm nay nhịn một chút đi, người ta lần sau sẽ đền bù cho anh mà!" 

Cũng chỉ có thế như thế thôi. 

Tôi hơi buồn bực gật đầu. 

Chu Thái Vi nhìn về phía Cách Cách, dịu dàng hỏi: "Cách Cách, đêm nay chị sẽ ở cùng với con, chúng ta trở về phòng ngủ thôi, được không?" 

Cách Cách vẫn không buông góc áo của tôi ra, nhưng vẻ bất an trên mặt đã giảm bớt đi một chút, sau khi nghe vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Chu Thái Vi. 

Chu Thái Vi mỉm cười, nắm tay của Cách Cách đi về phía cầu thang, "Đi thôi, chúng tôi về phòng nào." 

“Ngủ ngon nhé, Cách Cách, ngày mai gặp." Tôi khoát tay áo, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi. 

Sau đó tôi lại ngồi ở phòng khách một lúc, cũng trở về phòng ngủ của mình, sau khi rửa mặt liền nằm xuống giường, sâu kín thở dài. 

Chuyện hôm nay, thật đúng là có một loại cảm giác không quá chân thật. Dù thế nào tôi cũng không nghĩ tới, tôi lại cứu được một cô bé từ trong tay bọn buôn người. Hơn nữa cô bé này còn không có bất kỳ tin tức và 

thân phận nào, còn bởi vì bị hoảng sợ quá mức mà mắc chứng mất ngôn ngữ. 

Đương nhiên, nếu tôi đã quyết định đưa cô ấy về, thì sẽ không hối hận, đặc biệt là nhớ tới những lúc đó cô bé nằm chặt góc áo của tôi, vẻ mặt đáng thương và bất an nhìn tôi, tôi không thể nhẫn tâm để cô ấy ở lại cục cảnh 

sát. 

Hy vọng có thể nhanh chóng giúp cô ấy tìm được người nhà. 

Tôi thở dài, nửa nằm trên giường, sau đó tự châm cho mình một điếu thuốc. 

Vừa mới hút một hơi, tiếng chuông điện thoại di động liền vang lên, trên màn hình hiển thị tên Từ Thanh. 

Tôi tiện tay nhận điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dè dặt của Từ Thanh, Thiên thiếu gia, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?" 

“Không có." Tôi cười hỏi: "Sao vậy?" 

Đầu bên kia điện thoại, Từ Thanh rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một cái, sau đó nói tiếp: "Là như vậy, tôi nghe nói vừa nãy có một tên không biết sống chết mà đắc tội ngài. Thật trùng hợp, tên khốn đó là thuộc hạ của em trai tôi Dương Trình. Dương Trình sau khi biết chuyện này thì vô cùng lo lắng, muốn tìm một cơ hội để xin lỗi ngài, vì thế liền đến gặp tôi để cầu xin. Ngài xem khi nào ngài có thời gian, tôi dẫn hắn ta đến để xin lỗi ngài." 

“À thì ra là vì chuyện này." 

Tôi tỏ vẻ không sao cả liền cười nói: "Đắc tội với tôi chỉ là tên kia, cũng không phải tiểu đệ của ông, hắn xin lỗi cái gì chứ!” 

“Vâng, vâng, tôi liền nói với hắn ta Thiên thiếu gia vô cùng rộng lượng, sẽ không bởi vì chút chuyện này mà giận cá chém thớt." Từ Thanh cười làm lành nói: "Nhưng tên tiểu tử Dương Trình này cảm thấy đã đắc tội với ngài, dù sao cũng là thuộc hạ của hắn, cho nên bản thân hắn cũng phải có chút trách nhiệm, nếu không đến xin lỗi ngài thì trong lòng sẽ rất bất an, cho nên... hay là ngài cứ cho hắn một cơ hội?" 

Tôi nhịn không được mà bật cười, suy nghĩ một chút liền nói: "Thôi được rồi, vừa đúng lúc ngày mai không phải chúng ta sẽ khai chiến với đám người của thành phố Tế Dương sao, ông cứ dẫn hắn theo, sẵn tiện để tôi gặp hắn một lần." 

“Vâng, vậy được rồi, Thiên thiếu gia." Từ Thanh vội vàng đáp lại. 

Tôi lại hỏi: "Chuyện ngày mai chuẩn bị thế nào rồi?" 

"Ngài yên tâm, Thiên thiếu gia, tôi đã sắp xếp tất cả rồi. Tôi chuẩn bị mười chiếc xe buýt tổng cộng ba trăm người, tất cả đều là những thuộc hạ vô cùng dũng mãnh và thiện chiến của tôi. Mặt khác còn có ba trăm người khác đợi lệnh, nếu như không đủ thì có thể tăng cường bất cứ lúc nào!" Từ Thanh nhe răng nói tiếp: "Thiên thiếu gia xin hãy yên tâm, chúng ta nhất định có thể hung hăng nghiền nát cái đám tạp chủng kia!" 

Tôi hài lòng gật đầu, "Được, vậy ngày mai gặp. 

Η 

Sau khi cúp điện thoại, tôi ném điếu thuốc lá vào gạt tàn, rửa mặt qua loa rồi ngủ thiếp đi. 

Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngày hôm sau mở mắt ra đã là tám giờ sáng. 

Chu Thái Vi và Cách Cách đã thức dậy, đang ngồi ở phòng ăn tầng một chờ tôi xuống ăn sáng. 

Sau khi Cách Cách nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười sáng lạn, giống như đóa hoa nở rộ vào sáng sớm, ngây thơ và thuần khiết, khiến tâm trạng của tôi cũng không tự chủ được mà tốt lên. 

“Tối qua ngủ ngon không?" Tôi ngồi bên cạnh Cách Cách, xoa xoa đầu cô ấy. 

Tiểu nha đầu gật đầu thật mạnh, tuy rằng vẫn nói 

không ra lời, nhưng ánh mắt cùng biểu cảm đã linh hoạt hơn hôm qua rất nhiều lần, thoạt nhìn trạng thái của cô bé đã khôi phục rất tốt. 

Có lẽ chỉ cần qua vài ngày nữa, sau khi trải qua đợt điều trị tâm lý, chứng mất ngôn ngữ của cô bé có thể khỏi hắn, đến lúc đó thì hoàn toàn có thể tìm được người nhà của cô bé rồi. 

Dù sao tiểu nha đầu mới sáu bảy tuổi này còn chưa biết viết chữ, chỉ có thể chờ sau khi cô bé có thể mở miệng nói chuyện, mới có thể hỏi ra thông tin và phương thức liên lạc của người nhà cô bé mà thôi. 

Sau bữa sáng, tôi và Chu Thái Vi chuẩn bị đến công ty, tiểu nha đầu này cứ thế mà dính chặt lấy hai chúng tôi, không thể để cô ấy ở nhà, vì vậy chỉ còn cách dẫn cô bé theo. 

Trải qua hai tháng phát triển, công ty Ủy Lam đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, cũng không có quá nhiều công việc hàng ngày cần tôi xử lý. 

Còn Chu Thái Vi thì ngược lại, ngoại trừ công việc của Uy Lam ra, còn phải từ xa quản lý công việc của các công ty con khác thuộc tập đoàn Trần Thị, lịch làm việc của cô ấy gần như dày đặc, thời gian cả buổi sáng hoàn toàn không rảnh rỗi tí nào. 

Đến buổi chiều, Chu Thái Vi cuối cùng cũng đã rảnh rỗi được chút, vì thế tôi liền để Cách Cách lại cho cô ấy 

chăm sóc, sau đó lái xe đến gần cửa vào đường cao tốc ở ngoại ô phía nam Lôi Trạch, cũng chính là địa điểm đã hẹn với Lâm Vĩnh Chí. 

Chiếc G63 của tôi bị đụng hỏng, tôi chỉ có thể lái chiếc Rolls-Royce trong nhà, theo sau là hai chiếc Land Rover do Lý Hổ cùng tổ bảo an của anh ta điều khiển. 

Chuyện hôm nay, ngoại trừ để cho Từ Thanh phụ trách chuyện sắp xếp người ra, tôi còn dự định để cho Lý Hổ cùng tổ bảo an số một cũng lên sân khấu. 

Sáu người này đều là các binh vương xuất thân từ quân đội, mỗi người đều là cao thủ chiến đấu, đối phó với đám xã hội đen chưa từng trải qua hệ thống huấn luyện tiêu chuẩn này, cho dù là một đấu với một trăm, cũng hoàn toàn không có áp lực. 

Nếu tôi muốn thì dễ như trở bàn tay, có thể hoàn toàn nghiền nát bọn chúng. 

Ba chiếc xe một đường chạy như bay, khi tôi chạy tới ngoại ô phía nam, vừa mới một giờ bốn mươi phút, cách thời gian cuộc hẹn còn hơn hai mươi phút. 

Đối phương còn chưa tới, nhưng đám người của Từ Thanh đã sớm có mặt ở đó. 

Bên cạnh bãi đất trống ven đường, mười chiếc xe buýt và hai chiếc xe việt dã màu đen cao lớn đang đậu ngay ngắn chỉnh tề. 

Lúc này Từ Thanh đang ngồi bên trong một chiếc xe

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK