Dưới cái nhìn chăm chú của đám người Khánh Mộ Lam và A Quy, A Mai xách theo sát thủ bước ra.
"A Mai tỷ!"
A Quy lập tức dẫn hai người đội tuần tra ra chào đón.
Khánh Mộ Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn A Mai và sát thủ từ trên xuống dưới.
Trên người sát thủ vẫn đang rỉ máu, chưa rõ sống chết, Khánh Mộ Lam cũng không quan tâm, chỉ thản nhiên nhìn qua rồi quay đầu nhìn về phía A Mai.
Khi A Mai bước ra đã đi khập khiễng, trên quần áo cũng có hai lỗ thủng nhỏ, trên cổ cũng có một vết thương nhỏ, rõ ràng và trong lúc giao tranh cô ấy đã đánh thắng.
"A Mai tỷ, tỷ như vậy cũng quá nguy hiểm đó, sao tỷ không chờ chúng ta đến rồi cùng ra tay?"
A Quy giúp A Mai lau sạch vết thương, nước mắt cũng trào từ hốc mắt ra.
"Chờ các ngươi cùng đến, kẻ thù đã chạy thoát từ lâu rồi!"
A Mai xua tay, sau đó hỏi: "A Quế và A Chi thế nào rồi?"
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng cô ấy vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Đáng tiếc không có kỳ tích.
A Quy nghe cô ấy hỏi vậy không khỏi rơi nước mắt.
"A Mai tỷ, A Quế và A Chi đều….đã hy sinh rồi!" A Quy trả lời trong nước mắt.
Nhóm cận vệ các cô ấy đi theo Khánh Mộ Lam ban đầu vẫn ở bên cạnh cho đến hôm nay, cộng thêm A Mai nữa cũng chỉ có bảy người.
Hôm nay lại có thêm hai người nữa hy sinh, A Quy cũng suýt hy sinh.
A Mai nghe vậy cũng im lặng.
Mặc dù bình thường cô ấy luôn trầm mặc ít nói, đối xử nghiêm khắc với đám người A Quy, có lúc các cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ, A Mai sẽ mắng bọn họ.
Nhưng sâu trong trái tim, A Mai cũng coi họ như tỷ muội.
A Quế và A Chi hy sinh rồi, A Mai và A Quy đều đau buồn như nhau.
Nhưng với tư cách là trụ cột của đội cận vệ, A Mai biết rằng mình không thể thể hiện ra bên ngoài.
Cô ấy thầm thở dài trong lòng, sau đó vỗ nhẹ vai của A Quy: "Không phải là các ngươi đều ngưỡng mộ các tỷ muội đi làm nhân viên hộ tống đó sao? Đây chính là cái giá mà quân nhân phải gánh chịu đó!"
"Ta biết!" A Qùy gật đầu, đưa tay ra lau nước mắt.
Khánh Mộ Lam cũng rất lo lắng cho A Mai, nhưng là xưởng trưởng, cộng thêm được tiếp nhận giáo dục từ nhỏ, khiến cô ấy không thể hòa nhập với binh lính như Kim Phi được.
A Mai được coi là hiểu rõ Khánh Mộ Lam nhất, thấy cô ấy đi đến, có vẻ lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi, chủ động nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao, cô có sao không?" Khánh Mộ Lam thuận thế hỏi.
"Cám ơn tiểu thư quan tâm, ta cũng không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi."
"Vậy thì tốt." Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó chỉ vào sát thủ: "Người này còn sống không?"
"Chắc là còn sống." A Mai nói: "Ta đã bắn vào chân hắn ta, vốn dĩ hắn ta muốn tự sát, nhưng bị ta đánh ngất…. Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Trở về xưởng hay là đi đến trấn?"
Khánh Mộ Lam nghe vậy, không khỏi nheo mắt lại.
Tên sát thủ này đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, rõ ràng là hắn đã đoán được mình sẽ đi từ bên này tới.
Làm sao hắn biết được chứ?
Khánh Mộ Lam không khỏi ngước mắt nhìn về phía trấn Ngư Khê.
Vừa nãy cô ấy luôn cho rằng khi nhân viên hộ tống tích trữ gói thuốc nổ đã xảy ra sai sót, khiến cho gói thuốc nổ phát nổ, bây giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, Khánh Mộ Lam lập tức hiểu ra, vụ nổ trước đây nhất định có nguyên nhân khác.
Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam nói: "Trong trấn nhất định có chuyện gì đó, chúng ta phải đi đến đó xem có cần giúp đỡ hay không!"
Thật ra, A Mai cảm thấy bây giờ không thích hợp để đi đến trấn, nhưng cô ấy đã hình thành thói quen phục tùng mệnh lệnh.
Vì vậy cô ấy quay đầu lại nói: "A Quy, ngươi sắp xếp mấy người đưa A Quế và A Chi về xưởng đi, những người khác theo tiểu thư đi đến trấn!"
"Vâng!" A Quy trả lời, lau nước mắt và đi sắp xếp.
Sau khi lên đường lần nữa, mọi người đều trở nên cẩn thận hơn, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không dám cưỡi ngựa chạy hết tốc lực nữa, thành thật đứng trong vòng bảo vệ.
Không biết là chỉ có một sát thủ này mai phục Khánh Mộ Lam hay là những sát thủ khác thấy không còn cơ hội nữa, dù sao Khánh Mộ Lam cũng thuận lợi đi đến được trấn Ngư Khê.
Vừa bước vào trấn, cô ấy đã cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường.
Bình thường vào giờ này, trấn luôn tấp nập người qua lại.
Nhưng lúc này trong trấn không có người qua lại, khi vào trấn còn có một đội nhân viên hộ tống canh gác ở ngã tư đường vào trấn.
Thấy Khánh Mộ Lam tới, nhân viên hộ tống vội vàng đứng nghiêm hành lễ: "Khánh xưởng trưởng!"
Khánh Mộ Lam hành lễ quân đội lại: "Xảy ra chuyện gì vậy? Vụ nổ vừa rồi là sao?"
"Báo cáo Khánh xưởng trưởng, đội tuần tra phát hiện ra một tên trộm…."
Nhân viên hộ tống đang trực ban nói lại tình hình mà mình hiểu được.
"Hách tổ trưởng bị thương, bây giờ vẫn đang hôn mê sao? Tiểu đoàn trưởng của các ngươi cũng bị thương rồi sao? Trịnh tướng quân suýt chút nữa cũng bị thương hả? Trấn Ngư Khê bị phong tỏa rồi, tiến vào tình trạng kiểm soát quân đội ư?"
Khánh Mộ Lam nghe vậy trợn mắt há mồm, cô ấy cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau đó nghĩ đến việc mình bị phục kích, Khánh Mộ Lam nhất thời hiểu ra.
Đây là có người cố tình nhắm vào cấp cao ở Đông Hải này.
Khánh Mộ Lam vốn định đến hiện trường vụ nổ xem xét, nhưng sau khi nhân viên hộ tống nói như vậy, cô ấy lập tức từ bỏ ý định này, hỏi: "Tiểu đoàn trưởng và Trịnh tướng quân của các ngươi bây giờ ở đâu?"
"Lúc ta đến trực ca, thấy có huynh đệ đang hộ tống bọn họ đi về doanh trại rồi, bây giờ có ở doanh trại hay không ta cũng không biết." Nhân viên hộ tống trực ban trả lời.
"Ta biết rồi." Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn đám người A mai vào đường phố.
Lúc này trên đường không có người dân, bọn họ cũng không xuống ngựa mà cưỡi ngựa chạy chậm về phía doanh trại nhân viên hộ tống.
Mặc dù A Mai bị thương, nhưng cô ấy vẫn cảnh giác quan sát xung quanh, sợ rằng trên đường đi có người ở trong nhà bắn tên ngầm.
Cũng may, cho đến khi Khánh Mộ Lam đi xuyên qua trấn nhỏ, tất cả đều bình thường.
Tiến vào doanh trại nhân viên hộ tống, Khánh Mộ Lam bảo A Quy dẫn đội tuần tra đi tìm người phụ trách nhân viên hộ tống, mình đưa A Mai đi thẳng đến phòng làm việc của Đại Cường.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Đại Cường đang thất hồn lạc phách ngồi ở cửa chính, có mấy người vây xung quanh cái bàn, có Trịnh Trì Viễn, Hồng Đào Bình, phó tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống, phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh, người phụ trách Đông Hải của thương hội Kim Xuyên, người phụ trách sân phơi rong biển, và một người phụ nữ mà cô ấy chưa từng gặp trước đây.
Trong đó, Trịnh Trì Viễn và phó tiểu đoàn trưởng đội nhân viên hộ tống và phó tổ trưởng tiểu đội Chung Minh trên người vẫn đang băng bó.
Mấy người đang thảo luận cái gì đó, thấy Khánh Mộ Lam đi vào, mấy người đều quay đầu lại nhìn.
Thấy A Mai cũng băng bó khắp người, Trịnh Trì Viễn cau mày hỏi: "Khánh xưởng trưởng, các cô như thế này là sao vậy? Tại sao A Mai cô nương lại bị thương thế?"
"Ta nhìn thấy trong trấn xảy ra vụ nổ, muốn tới xem có chuyện gì, trên đường đi gặp phải sát thủ." Khánh Mộ Lam trả lời: "Ta vừa mới nghe nói vụ nổ là do gián điệp làm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Vị này là bà Tiết, là một trong những người phụ trách của cục tình báo ở Đông Hải, bà ấy là người hiểu rõ tình hình nhất, để cho bà ấy nói đi."
Trịnh Trì Viễn chỉ vào người phụ nữ ngồi trong góc.
"Ta bái kiến Khánh xưởng trưởng."
Người phụ nữ đứng dậy hành lễ với Khánh Mộ Lam.
"Người của cục tình báo không phải là không thể lộ mặt sao?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.