Vợ của Ngô Định sợ hãi đến mức trợn mắt, rồi lập tức ngất đi trên mặt đất.
Ngô Định cũng không ngờ rằng Cửu công chúa nói giết thì giết ngay, sắc mặt ông ta cũng trở nên tái nhợt.
Kim Phi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Cửu công chúa lạm dụng tư hình như vậy chắc chắn là không tốt, nhưng trong tình hình bây giờ, cần phải có những thủ đoạn rắn chắc như vậy mới có thể khiến các gia tộc quyền thế giàu có khiếp sợ.
Mà nhà họ Ngô có bao nhiêu nam đinh thì tính bấy nhiêu, tất cả đều là những kẻ hoành hành ngang ngược, giết hết bọn họ cũng không oan uổng một ai.
Cho nên y cũng không ngăn cản, trái lại còn bảo Trương Lương và nhân viên hộ tống chuẩn bị chiến đấu, một khi gia tộc quyền quý dám dẫn dắt người trong nhà chống cự thì sẽ bị trấn áp ngay lập tức!
Cửu công chúa ra hiệu cho Liêu Ấn đưa con trai thứ hai của Ngô Định đến, lạnh giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói được chưa?"
“Trần Văn Nhi, con ả vô liêm sỉ, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!"
Hai mắt Ngô Định đỏ ngầu, thậm chí còn không gọi điện hạ, mà còn gọi thẳng tên Cửu công chúa rồi chửi rủa.
Cửu công chúa cũng không tức giận, chỉ gật đầu với Liêu Ấn.
Con trai trường cũng đã chết, đương nhiên Liêu Ấn cũng sẽ không quan tâm đến đứa con trai thứ làm gì.
Anh ta giơ tay chém xuống, con trai thứ hai của Ngô Định cũng xong đời.
Lần này Cửu công chúa không cần lên tiếng, Liêu Ấn tự giác kéo con trai thứ ba của nhà họ Ngô tới.
Vợ của Ngô Định vất vả lắm mới tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy đầu đứa con trai thứ ba lăn đến chân mình, lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
"Đừng giết nữa... Ta nói! Ta nói!"
Khi Liêu Ấn tóm lấy đứa con trai thứ tư, thì cuối cùng Ngô Định đã không thể chịu đựng được nữa.
Ông ta ngã xuống đất, chỉ vào cửa hông của sân kế bên, nói: “Trong sân đó có một cái giếng cổ, trong giếng có một lối đi bí mật…”
Sau khi Ngô Định nói xong, Tần Trấn lập tức dẫn người vọt vào sân bên cạnh.
Quả nhiên, đã phát hiện ra một lối đi bí mật trong giếng cổ ở sân đó.
Lối đi bí mật được xây bằng đá xanh và trông khá cũ kỹ.
Sau khi đi bộ hàng chục mét dọc theo lối đi bí mật, đã phát hiện ra một đại sảnh ngầm khổng lồ cũng được làm bằng đá xanh.
Sau khi thắp đuốc trên vách tường, Kim Phi và Cửu công chúa vô thức nheo mắt lại.
Trong đại sảnh có vô số bảo vật vàng bạc, dưới ánh lửa lại rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra được.
"Ta đã nói mà, rõ ràng Cục tình báo thường xuyên nhìn thấy có người tặng quà cho Ngô Định, nhưng lại không thấy ông ta vận chuyển ra ngoài, sao có thể không có trong nhà chứ?"
Tần Trấn lấy lại tinh thần, lẩm bẩm trong lòng: "Nhưng đây cũng quá nhiều rồi nhỉ! Ta chưa bao giờ thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy trong quốc khố!"
Cửu công chúa nheo mắt nhìn bốn phía, sau khi thu hoạch xong trong mắt cô ấy không có vẻ ngạc nhiên nào, mà là gần như không thể kiềm chế được sự tức giận.
Từ lâu, cô ấy đã biết chắc chắn nhà họ Ngô có rất nhiều vàng bạc, nhưng không ngờ lại nhiều đến như vậy.
Quả thực, đúng như Tần Trấn đã nói, quốc khố Đại Khang mấy năm nay còn không có nhiều vàng bạc tới như vậy.
“Quốc sư, hãy bố trí một đội hộ tống và quân giáp đỏ tới canh giữ giếng nước!”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi.
Dù sao cô ấy cũng chưa thật sự gả cho Kim Phi, có người ngoài vây quanh, cô ấy không thể gọi là phu quân được, cũng không gọi là tiên sinh nữa, mà thay vào đó lại gọi là quốc sư.
Kim Phi biết Cửu công chúa làm như vậy là muốn làm ảnh hưởng đến y, để y dần làm quen và tiếp nhận chức vị quốc sư này.
Bây giờ y cũng lười thảo luận vấn đề này với Cửu công chúa, y gật đầu ra lệnh cho Đại Lưu ra ngoài sắp xếp người đưa tin cho Trương Lương.
Tiền tài của cải lay động lòng người, tiền tài ở đây còn nhiều hơn cả quốc khố của Đại Khang, nếu chỉ giao cho quân giáp đỏ trong coi, chưa kể Cửu công chúa không yên tâm, thì Kim Phi cũng không yên tâm được.
Những chuyện y sẽ làm tiếp theo, đều sẽ phụ thuộc vào số bạc kiếm được từ việc giết mấy con lợn béo này.