"Thương hội Kim Xuyên đến là muốn cho các người mượn lương thực!" trưởng trấn giải thích: "Cái này không tốt hơn phát cháo à?"
"Cho bọn ta mượn lương thực ư? Tại sao?"
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu người dân là thương hội Kim Xuyên muốn lừa họ.
Nhưng xung quanh trấn Trúc Liêm đều là đồi núi trập trùng, vốn không có đất canh tác, nhà nhà đều sống bằng nghề đan mành tre, thương hội Kim Xuyên có thể lừa họ cái gì?
Lừa cây trúc trên núi à?
Cây trúc lại không tốn tiền, ai chặt được là của người đó, còn cần phải lừa sao?
"Các người đừng nghĩ lung tung, Kim tiên sinh người ta gia tài bạc triệu, không có ý đồ gì với mấy người số khổ các ngươi đâu, ngài ấy chỉ thấy chúng ta đáng thương, không muốn nhìn thấy người chết đói, cho nên bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực."
Trưởng trấn sống nửa đời người, lập tức đoán ra được người dân đang lo lắng điều gì: "Kim tiên sinh không chỉ bằng lòng cho chúng ta mượn lương thực, còn đồng ý cho chúng ta đi làm công, lương thực mượn lần này là tiền công trả trước."
"Kim tiên sinh bằng lòng cho bọn ta đi làm công ư?"
Nhiều người dân trợn to mắt, nhìn trưởng trấn một cách đầy mong đợi.
"Đúng, Kim tiên sinh bằng lòng cho chúng ta đi làm công!"
Trưởng trấn gật đầu.
"Tốt quá rồi, cuối cùng Kim tiên sinh cũng bằng lòng thu nhận chúng ta!"
Nhiều người dân khóc vì vui sướng.
Trước kia Chu Du Đạt tuyển công nhân, đều sẽ ưu tiên nhận nạn dân có dấu ấn trên mặt.
Người dân trấn Trúc Liêm chỉ biết ngưỡng mộ, chứ không có cách nào khác.
Vì Chu Du Đạt không dùng hết số nạn dân có dấu ấn trên mặt nên hoàn toàn không xem xét đến bọn họ.
Làm công ở công trường của Kim Phi, không chỉ đảm bảo cơm nước, còn có tiền công.
Chỉ cần một người trong nhà đi, người nhà đều có thể chống đỡ qua mùa đông này.
Nếu nhà ai có hai ba nhân công thì cuộc sống trong nhà sẽ dễ dàng hơn.
"Đi, đi đăng ký nhanh!"
Người dân lại lần nữa quay đầu lại, lao về bãi đất trống.
Sợ đi trễ, suất tuyển công nhân sẽ đầy.
"Đừng sốt ruột, người thương hội Kim Xuyên nói, chỉ cần tuổi tác phù hợp, bằng lòng chịu khổ, có bao nhiêu người sẽ lấy bấy nhiêu người! Người già con nít không nhận, mấy người cõng đi chịu rét vô ích."
Trưởng trấn ở sau hô lớn: "Lão Tam, ngươi mau dẫn con về đi, đứa bé vẫn đi chân trần, đừng để rét cóng! Lão Lưu, ngươi cũng dẫn mẹ về đi, vốn dĩ đã yếu ớt lắm rồi, ngươi lại khiến bà ấy mệt chết đấy!"
Nghe trưởng trấn nói như vậy, người dân mới yên tâm, rối rít đưa người già trẻ nhỏ trở về, sau khi bản thân cũng mặc ấm rồi lại mới trở lại.
Cũng có một số người dân chuẩn bị chu đáo đã bắt đầu làm thủ tục.
Nhân viên tiền trang phụ trách làm thủ tục cho vay, nhân viên thương hội phụ trách phát lương thực, nhân viên hộ tống phụ trách giữ trật tự.
Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.
Tình hình như vậy, xảy ra ở rất nhiều nơi xung quanh thành Tây Xuyên.
Chỉ riêng ngày này, hai kho lương thực của Kim Phi ở xung quanh thành Tây Xuyên đã trống không.
Cũng vào ngày này, tình trạng người chết đói xung quanh thành Tây Xuyên cuối cùng đã ngừng lại.
Đồng thời cũng vào ngày này, không biết lại có bao nhiêu nhà người dân đã lập bài vị trường sinh cho Kim Phi.
Rất nhiều người dân nói đến y, đều không gọi Kim tiên sinh, mà gọi y là Kim bồ tát cứu khổ cứu nạn.