Lưu Thiết nhìn sang theo lời của đội trưởng đội cận vệ, chỉ thấy trên mặt biển mênh mông có một con thuyền nhả ra từng đợt khói đen đang chậm rãi đi về phía thành Du Quan.
Trên chiếc cột buồm của con thuyền, lá cờ màu đen của tiêu cục Trấn Viễn bay phấp phới trong gió!
Chiếc thuyền này chính là chiếc thuyền hơi nước đầu tiên dưới trướng Kim Phi — Trấn Viễn số 1!
Như nhìn thấy trận chiến trên tường thành, Trấn Viễn số 1 kéo còi.
Tu tu!
Tiếng còi vang dội, vượt qua bao tạp âm khác trong trận chiến, rồi lọt vào tai những nữ binh và nhân viên hộ tống.
“Trấn Viễn số 1 tới rồi!”
“Tiếp viện của chúng ta tới rồi!”
“Các huynh đệ, xử lý hết bọn chúng đi!”
Các nhân viên hộ tống và nữ binh vốn đã sẵn sàng chờ cái chết, ngay lúc này trở nên phấn khích trở lại.
Thứ bây giờ bọn họ thiếu nhất chính là lựu đạn và dầu hỏa, mà trên thuyền Trấn Viễn số 1 chắc chắn sẽ có.
Hơn nữa Trấn Viễn số 1 đã ở đây, chứng tỏ họ có thể liên lạc với Kim Phi.
Nói không chừng, có khi Kim Phi đã biết tình hình nơi này nên mới phái Trấn Viễn số 1 tới đây để tiếp viện!
Quân địch vốn đã leo được tường thành, nay lại bị đẩy lùi xuống!
Cảm giác tìm được lối thoát ngay trong đường cùng thật sự quá mãnh liệt, tới cả Lưu Thiết cũng đỏ mắt kích động, gào lên: “Tiểu đoàn 1 đại đội 1, theo ta ra bến tàu dọn dẹp cho Trấn Viễn số 1 cập bến!”
Thành Du Quan được xây dựng dọc theo mạch núi phụ, tường thành chạy dài tới tận bờ biển.
Cuối phía Đông của tường thành, có một bến tàu nhỏ ở đấy.
Trước đây, mỗi lần Trấn Viễn số 1 vận chuyển vật tư tới đây đều cập bến ở bến tàu nhỏ này.
Chỉ có điều, hiện tại phía Bắc của bến tàu cũng có quân địch, muốn Trấn Viễn số 1 cấp bến an toàn thì phải xử lý sạch sẽ quân địch ở đó.
Tiểu đoàn đại đội 1 là quân tiên phong của quân Bắc phạt, Lưu Thiết không sắp xếp đại đội này bảo vệ một đoạn tường thành nào đó, mà để họ chiến đấu rất linh hoạt, đoạn tường thành nào áp lực quá lớn, đại đội 1 sẽ tới đó để hỗ trợ.
Sau khi đẩy lùi quân địch, họ sẽ lập tức đổi chiến trường.
Nhận lệnh của Lưu Thiết, đại đội trưởng nhanh chóng chạy tới bên tàu cùng với một đại đội nhân viên hộ tống.
Tường thành bên cạnh bến tàu không thuộc phạm vi tấn công trọng điểm của quân địch nên quân địch tấn công nơi này không nhiều, trận chiến cũng không quá ác liệt.
Nhưng quân địch cũng nhanh chóng phát hiện ra Trấn Viễn số 1, vì để ngăn cản Trấn Viễn số 1 cập bến, vua Đông Man đã phái một lượng lớn nhân mã chạy như điên tới bờ biển!
Vua Đông Man thậm chí còn đưa cung nỏ hạng nặng lấy được ở Đại Khang ra, chĩa về phía mặt biển.
Nhưng những cung nỏ hạng nặng chúng lấy được đều là loại đời cũ, chưa nói tới sức bắn hay tốc độ lên dây, kể cả tầm bắn cũng không thể so với những cung nỏ hạng nặng đã được Kim Phi cải tiến.
Người Đông Man vừa mới khiêng cung nỏ hạng nặng ra bờ biển, chưa kịp lên dây đã bị nhân viên hộ tống bắn nát!
Vua Đông Man cũng không quá hy vọng vào cung nỏ hạng nặng này, sau khi bị bắn nát, hắn không hề bất ngờ mà hạ lệnh cho quân giám sát đuổi dân du mục tới tường thành gần bờ biển, tấn công vào đó!
Trong nháy mắt, đoạn tường thành này trở thành khu vực chiến trường khốc liệt nhất!
Vì để ngăn kẻ thù từ phía Bắc xâm nhập vào phía Nam nhân lúc thủy triều xuống, trước khi xây bến tàu này, tường thành đã ở dưới nước được mười trượng.
Người Đông Man chỉ có thể tấn công vào tường thành ở bãi biển, ở phần dưới biển trở đi thì chúng lại chẳng thể làm gì.
Trấn Viễn số 1 nhả khói đen, từ từ chạy về phía bến tàu.