Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thời loạn thế, mạng người như cỏ rác, Kim Phi không thể không chấp nhận việc hy sinh.

Trong mỗi trận chiến quy mô lớn mà y trải qua, mỗi trận đều có vô số thương vong.

Điều khiến Kim Phi khó chịu chính là hai nhân viên hộ tống này phải chết trong tay một đám cầm thú.

“Phu quân yên tâm đi, hai vị chiến sĩ này sẽ không hy sinh vô ích đâu!”

Cửu công chúa bước tới nắm lấy cánh tay Kim Phi, lạnh lùng nói: “Nhất định ta sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, báo thù cho bọn họ!”

Kim Phi không nói gì, im lặng gật đầu.

Cho đến nay Đại Cường vẫn chưa xuất hiện, không cần hỏi cũng biết anh ta đi chấp hành nhiệm vụ truy bắt.

Về phần kế hoạch cụ thể, Kim Phi cũng không muốn hỏi.

Gần đây Cửu công chúa đã thành lập một đoàn cố vấn, chuyên nghiệp hơn Kim Phi rất nhiều trong việc lập kế hoạch kiểu này.

Sau khi nhân viên hộ tống kiểm kê số người xong, đặt cáng cứu hộ dưới bóng cây rồi bắt đầu thu gom các mảnh vỡ sau khi khinh khí cầu phát nổ.

Những linh kiện có thể lấy đi đều được đóng gói mang đi, không thể mang đi thì cũng được gom lại và đốt cháy.

Sau khi nhân viên hộ tống dọn dẹp chiến trường xong, một nhánh nhân viên hộ tống tiểu đội kỵ binh cưỡi ngựa đến.

Bọn họ nhìn thấy ở đây giao tranh bèn tranh thủ thời gian chạy đến tiếp viện càng sớm càng tốt.

Bây giờ khinh khí cầu gần như đã nổ tung, phi thuyền không có cận vệ, chắc chắn sẽ không thể ngồi được nữa, khi tiểu đoàn trưởng phụ trách hiện trường đang lo lắng Cửu công chúa và Kim Phi sẽ trở về như thế nào thì tiểu đội kỵ binh đến.

Vì thế, ngựa chiến của tiểu đội kỵ binh đã bị tiểu đoàn trưởng trưng dụng.

“Bệ hạ, tiên sinh, mời lên ngựa.” Tiểu đoàn trưởng nói.

"Không cần, để ngựa chiến chở hài cốt và vật tư của các huynh đệ đi, chúng ta có thể đi bộ về." Kim Phi cúi đầu nhìn giày của Cửu công chúa, hỏi: "Có thể đi được không?"

"Yên tâm, ta không yếu ớt như thế." Cửu công chúa đáp.

Võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung là những thứ mà con cái hoàng thất phải học từ nhỏ, tài cưỡi ngựa, bắn cung và võ thuật của Cửu công chúa đều không tồi.

Kim Phi cũng xem như đã luyện tập qua, nhưng khi so tài với Cửu công chúa, hầu như lần nào y cũng bị Cửu công chúa ma sát trên mặt đất.

Kim Phi tin rằng với năng lực thể chất của Cửu công chúa, việc quay trở lại xưởng đóng thuyền sẽ không thành vấn đề, nhưng tiểu đoàn trưởng lại không biết điều này.

“Bệ hạ, từ đây đến xưởng đóng thuyền còn hơn hai mươi dặm.” Tiểu đoàn trưởng nói: “Bệ hạ, tiên sinh, các ngài vẫn nên cưỡi ngựa đi.”

Thiết Chùy không đợi Kim Phi lên tiếng đã bước tới trừng mắt với tiểu đoàn trưởng: “Tiên sinh nói đi bộ về thì chính là đi bộ về, phục tùng mệnh lệnh là được.”

Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, để anh ta thuận tiện triệu tập đội ngũ vào lúc nguy hiểm, quân hàm của Thiết Chùy chỉ đứng sau Trương Lương, giống như đám người Thiết Ngưu, Lưu Thiết, anh ta thuộc cấp bậc đầu tiên.

Tiểu đoàn trưởng thấy Thiết Chùy trừng mắt thì lập tức hiểu ra.

Những người khác đều không được, nếu Kim Phi và Cửu công chúa cưỡi ngựa thì sẽ rất dễ làm người khác chú ý.

Ngộ nhỡ có thích khách bắn tên trộm ở ven đường thì khó lòng phòng bị.

Nghĩ tới đây, tiểu đoàn trưởng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quay lại thu xếp.

Sau khi khinh khí cầu nổ tung, những linh kiện còn có thể sử dụng được sau khi rơi xuống đất chủ yếu đều được làm bằng sắt và rất nặng, hiện tại vừa vặn có thể đặt lên ngựa chiến.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, nhóm nhân viên hộ tống để Kim Phi và Cửu công chúa đi vào giữa đội, đi về phía đường chính.

Mặc dù những người tị nạn trên đường không nhận ra đồng phục và cờ của nhân viên hộ tống, nhưng một đám người như thế thoạt nhìn đều không dễ chọc vì thế nhao nhao tránh vào ven đường.

Đoàn người đi bộ hơn một giờ mới đi đến thị trấn Ngư Khê.

Còn chưa vào trấn đã thấy Trịnh Trì Viễn mang theo thủy quân chạy băng băng đến.

Rất nhiều thủy quân chỉ mặc một chiếc quần đùi, vừa nhìn là biết bọn họ vừa mới xuống thuyền.

Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, Trịnh Trì Viễn vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, quỳ một gối xuống trước mặt Kim Phi và nói: "Vi thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!”

Kế hoạch của Cửu công chúa đến Kim Phi còn chưa nói càng không nói với những người khác.

Nhưng một nhân viên do Đường Tiểu Bắc cử đi hỏi thăm tình hình của những người tị nạn đã nhìn thấy cuộc giao tranh đã lập tức cưỡi ngựa quay lại thông báo cho Đường Tiểu Bắc.

Sau khi Đường Tiểu Bắc biết tin thì ngay lập tức đi tìm Kim Phi nhưng lại không thấy Kim Phi đâu.

Sau khi hỏi thăm xung quanh, Đường Tiểu Bắc mới biết Kim Phi và Cửu công chúa đã rời đi bằng một chiếc phi thuyền.

Điều đáng sợ là nhân viên hộ tống ở sân bay nói rằng phi thuyền của Kim Phi và Cửu công chúa đều đang đi về phía Tây.

Đường Tiểu Bắc nghe vậy sợ hãi, lập tức đi tìm Đại Cường, muốn Đại Cường đi cứu viện cho Kim Phi, kết quả lại phát hiện Đại Cường không có ở doanh trại nhân viên hộ tống.

Cô ấy còn cách nào khác đành phải nhờ Quan Hạ Nhi thông báo cho Tả Phi Phi và Hồng Đào Bình, còn cô ấy thì lập tức đến bến tàu tìm Trịnh Trì Viễn.

Trịnh Trì Viễn nhận được tin tức thì cũng hoảng sợ một phen, lập tức đi đánh trống

Rất nhiều thủy quân đang bận làm việc hoặc nghỉ ngơi trên tàu, khi nghe thấy tiếng trống bèn vội vã chạy vào bờ.

Không đủ thuyền phà để dùng nên rất nhiều thủy quân đã nhảy thẳng từ thuyền xuống bơi vào bờ.

Sau khi tập hợp tất cả binh lính có thể, Trịnh Trì Viễn lập tức mang theo bọn họ xuất phát.

Kết quả là vừa rời khỏi trấn thì gặp Kim Phi vừa trở về.

“Đứng lên đi”, Cửu công chúa hơi giơ tay lên: “Việc này là nhiệm vụ bí mật, không liên quan gì đến thủy quân!”

“Cảm tạ bệ hạ!”

Trịnh Trì Viễn nghe thấy thế mới dám đứng dậy.

Tảng đá trong lòng anh ta rốt cục cũng rơi xuống.

Mặc dù Cửu công chúa không khen ngợi anh ta, nhưng Trịnh Trì Viễn cũng hiểu được ý tứ của Cửu công chúa.

Việc này không liên quan gì đến thủy quân nhưng ngay khi nhận được tin anh ta đã lập tức huy động nhân lực đi cứu giá, có thể gọi là trung thành.

Nhất định Cửu công chúa rất hài lòng với việc anh ta làm, nếu không cô ấy cũng sẽ không giải thích nửa câu sau.

Trịnh Trì Viễn vẫn luôn phụ trách thủy quân, mặc dù ở xa hoàng đế, sống một cuộc sống nhàn nhã, nhưng cũng ở xa triều đình, không có cơ hội tiếp cận cốt lõi chính trị, luôn có khả năng bị thay thế bởi tay chân của hoàng đế bất cứ lúc nào.

Qua lần tiếp xúc này, Trịnh Trì Viễn và mối quan hệ của Kim Phi đã trở nên rất thân thiết, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho Cửu công chúa thì con đường làm quan của anh ta cơ bản sẽ ổn định.

Trịnh Trì Viễn lại thăm hỏi Kim Phi một lần nữa rồi hài lòng mang theo thủy quân rời đi.

Ngay khi Trịnh Trì Viễn rời đi thì Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi lại đến.

Họ cũng mang theo đội cận vệ của bản thân cùng với hộ vệ của thương hội và sân phơi.

Thấy Kim Phi và Cửu công chúa đều không sao, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

Quan Hạ Nhi vốn luôn dịu dàng lúc này tức giận, cô đi lên đấm vào ngực Kim Phi hai cái, hai mắt cũng ửng đỏ: “Đương gia, không phải chàng đã hứa với ta sẽ không bao giờ mạo hiểm nữa sao? Vì sao lại làm như thế?”

“Ta có mạo hiểm đâu, không phải ta đã bình an trở về rồi hay sao?”

Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Đừng khóc nữa!”

Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi bình tĩnh hơn rất nhiều, thấy Kim Phi và Cửu công chúa không có việc gì, vội vàng yêu cầu hộ vệ của thương hội và sân phơi trở về.

Hiện tại trong trấn có quá nhiều người tị nạn, thương hội và sân phơi đã tích lũy lượng vật tư rất lớn, nhất định bọn họ nhất định phải có đủ lực lượng hộ vệ.

Sau khi hộ vệ rời đi, Đường Tiểu Bắc cau mày hỏi: "Tướng công, các chàng chuẩn bị điều động binh lực như thế để làm gì vậy?”

"Đây không phải là nơi để nói chuyện, trở về rồi nói đi."

Kim Phi khoát tay rồi dẫn đầu đi về phía xưởng đóng thuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK