Chiều hôm qua Mộ Lam truyền tin rằng tiên sinh biết chuyện của Vũ Dương, ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên nói với tiên sinh."
"Vũ Dương bây giờ thế nào?" Kim Phi vội vàng hỏi.
"Ta cũng không biết", Khánh Hâm Nghiêu nói: "Đầu năm ta nhận được tin do đại bá truyền tới, nói rằng tai mắt của ông ấy đã từng gặp Cửu công chúa một lần ở ngoài kinh thành, lúc đó có lẽ cô ấy mới đến kinh thành, còn chưa kịp vào thành, tai mắt thấy cô ấy đứng chung với Ngự Lâm Quân giáp đỏ."
"Ngự Lâm Quân giáp đỏ?" Kim Phi cau mày: "Hoàng đế biết Vũ Dương sắp trở về à?"
Ngự Lâm Quân là đội quân bảo vệ kinh thành, thuộc sự quản lý trực tiếp của Hoàng đế, có thể xem là đội quân tin cậy của Hoàng đế.
Trong Ngự Lâm Quân có hai đội mặc giáp màu đỏ, được gọi là Ngự Lâm Quân giáp đỏ, nhiệm vụ là bảo vệ hoàng thành, có thể nói là thuộc hạ thân tín nhất của Hoàng đế.
"Người có thể điều động Ngự Lâm Quân giáp đỏ, chỉ có một mình bệ hạ, cho nên ta và đại bá suy đoán, Vũ Dương chắc là bị bệ hạ dẫn đi rồi."
Khánh Hâm Nghiêu gật đầu, đồng ý với suy đoán của Kim Phi.
"Hoàng đế dẫn cô ấy đi đâu?" Kim Phi hỏi.
"Không biết", Khánh Hâm Nghiêu lắc đầu: "Lúc ấy có rất nhiều Ngự Lâm Quân giáp đỏ ở đó, tên tai mắt đó chỉ là cựu binh què một chân, không dám lại gần quá, cũng không dám đi theo thăm dò, sau đó đại bá phái cao thủ ra khỏi thành, Vũ Dương và Ngự Lâm Quân đều không thấy đâu cả.
Sau đó đại bá lại huy động toàn bộ tai mắt ở kinh thành đi tìm, vẫn không tìm được. Nhưng có thể xác nhận là, Vũ Dương chưa trở về hoàng cung, cũng chưa trở lại biệt viện ở kinh thành."
"Không tìm được ư?"
Lòng Kim Phi thấp thỏm không yên.
Cửu công chúa không chỉ mang theo Thấm Nhi, Châu Nhi, còn có Tần Minh cùng một đám thị vệ, không thể nào mục tiêu lớn như vậy lại bốc hơi được?
Khánh Hâm Nghiêu thấy vẻ mặt của Kim Phi không đúng, vội vàng nói: "Tiên sinh, ngài đừng lo lắng, Vũ Dương là nữ nhi mà bệ hạ yêu quý nhất, nên bệ hạ sẽ không làm khó muội ấy đâu. Ta với đại bá đều đoán là bệ hạ dẫn Vũ Dương đi, hẳn là để bảo vệ cô ấy."
“Bảo vệ muội ấy?" Kim Phi hỏi: "Thế là có ý gì?"
"Lần này Vũ Dương giết quá nhiều quyền quý, đã đắc tội hơn phân nửa đại gia tộc đứng đầu ở kinh thành!"
Khánh Hâm Nghiêu nói: "Dù sao những kẻ quyền quý đấu đá cũng sẽ không thẳng tay giết người, lần này coi như Vũ Dương đã phá vỡ quy tắc nếu những kẻ đó biết muội ấy đã trở về kinh, thì nhất định bọn họ sẽ không bỏ cuộc."
“Bọn họ đều đáng chết!"
Kim Phi lạnh lùng nói.
Thực ra, y cũng biết giết chết nhóm quyền quý sẽ dẫn đến hậu họa vô tận, cho nên lúc đó y đã chuẩn bị hết thảy cho việc phản loạn.
Nhưng sau đó Cửu công chúa lại yêu cầu hành động, Kim Phi cảm thấy cô ấy ra tay thì càng danh chính ngôn thuận, nên đã đồng ý.
Dù vậy, Kim Phi vẫn liên tục nhắc nhở Cửu công chúa đừng rời khỏi Xuyên Thục.
Với thực lực hiện tại của tiêu cục, ở khu Xuyên Thục này, thì cho dù nhóm quyền có cho bao nhiêu người tới, y cũng tự tin là mình có thể bẻ được thủ đoạn của họ.
Nếu tệ lắm thì vẫn có thể trở lại Kim Xuyên.
"Tiên sinh, Vũ Dương hoạt động ở kinh thành nhiều năm, nên trong tay đã có khá nhiều nhược điểm của nhóm quyền quý, muội ấy quyết định về kinh thì đã chuẩn bị xong xuôi rồi ngài đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chờ tin tức của muội ấy là được." Khánh Hâm Nghiêu khuyên nhủ.
"Ta hiểu rồi," Kim Phi gật đầu: "Cảm ơn Khánh đại nhân đã đến đây cả đêm để nói cho ta biết chuyện này, chỉ cần Vũ Dương không sao là được, ta sẽ không làm loạn.”
"Vậy là tốt rồi,” Khánh Hâm Nghiêu do dự rồi hỏi: "Tiên sinh, Mộ Lam nói chiều hôm qua sau khi ngài biết chuyện của Vũ Dương, đã cho người thả một số chim bồ câu đưa thư, ta có thể mạo muội hỏi xem ngài định làm gì không?"
“Không có gì, lúc rời khỏi phòng thí nghiệm bếp lò quên dập tắt lửa, nên đã nhờ người bên trong dập lửa, kẻo làm cháy phòng thí nghiệm." Kim Phi thuận miệng bịa chuyện nói.
Khánh Hâm Nghiêu nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại.
Không muốn nói thì đừng nói, nói bậy bạ vậy mà cũng nói?