“Tiên sinh, ngài nóng lắm à?”
Thanh Diên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đưa tay lau mồ hôi cho Kim Phi.
Kim Phi thật sự sợ mình không khống chế được, sao dám có động tác thân mật với cô ấy chứ?
Y rút lui theo bản năng.
Không ngờ đằng sau cũng là một cô nương, Kim Phi bỗng va vào ngực cô nương đó.
Cả hai người đều đỏ mặt.
Kim Phi vội chạy đến phía sau bàn, trong lòng hơi hối hận vì đã để những cô nương này vào trong lều.
Nhưng bây giờ các cô đều đã vào rồi, lại đuổi họ ra cũng không thích hợp.
Mà y cũng không thể rời đi, dù sao trong lều cũng có rất nhiều văn thư.
Mặc dù không tính là cơ mật, nhưng cũng không thể tùy tiện để người khác xem được.
Không còn cách nào, Kim Phi chỉ có thể nhìn về phía cửa hô to: “Đại Lưu!”
Nhưng Đại Lưu sớm đã trốn sang một bên, căn bản không nghe được.
Một nữ nhân viên hộ tống bước vào.
Thấy Kim Phi lúng túng, cô ấy cố nhịn cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không?”
“Đi gọi a Bội tới đây”.
Tiểu Ngọc không có ở đây, A Bội chính là đại tỷ của nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà.
Cũng là người phụ trách các nữ nhân viên hộ tống ở dốc Đại Mãng.
“Vâng!” nữ hộ tống quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, A Bội mở rèm bước vào.
Khi cô ấy thấy các cô nương trong lều, rõ ràng đã sững sờ một chút, sau đó nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì?”
“Có chuyện”, Kim Phi chỉ vào các cô nương nói: “Đây là những cô nương mà Khánh đại nhân nhờ ta sắp xếp giúp, cô sắp xếp cho họ đi”.
“Tiên sinh, bên chỗ ta đều là những người phụ nữ thô lỗ, ngài đột nhiên giao cho ta một nhóm cô nương yểu điệu,bảo ta sắp xếp kiểu gì đây?”
A Bội khó xử hỏi.
“Ta mặc kệ cô dùng cách gì, sắp xếp ở đâu, nhất định phải sắp xếp xong cho ta”, Kim Phi bá đạo nói.
“Vậy ta sắp xếp xong thì ngài không được phản đối nhé”. A Bội nói.
“Không phản đối”, Kim Phi nhanh chóng đồng ý.
Bây giờ y chỉ muốn đưa những cô nương này đi thật nhanh.
“Vậy được, ta cảm thấy cả doanh trại này, nơi thích hợp nhất để sắp xếp cho họ chính là ở chỗ của ngài đây”.
Vẻ mặt A Bội nghiêm túc nói: “Dù sao các cô ấy cũng là người mà Khánh đại nhân tặng Phi ca, hiện giờ trời đang trở lạnh, Phi ca vẫn chưa có con, tìm vài cô nương sưởi ấm là rất hợp lý. Chỉ là Phi ca phải kiềm chế ở mức độ vừa phải, tuy nói trận chiến đã đánh xong, nhưng ngày mai…”
Sắc mặt Kim Phi lập tức tối sầm, không đợi cô ấy nói xong, y cầm một cây trường đao ở bên cạnh lên rồi rút bỏ đao ra.
A Bội đã sớm đề phòng, vội vàng lùi về sau một bước để tránh vỏ đao.
“Ai ya Phi ca ngài nói không phản đối mà, sao lại nóng nảy như vậy?” A Bội cười nói.
Cô ấy và Kim Phi ở cùng một thôn, cũng coi là nhìn Kim Phi trưởng thành, ngoại trừ đánh giặc, bình thường nói chuyện đều rất tùy ý.
Hơn nữa cô ấy đã thành hôn, lời nói tục tĩu của cô ấy lợi hại hơn nhiều so với Kim Phi.
“A Bội, nếu cô còn lấy ta ra làm trò đùa thì đội của cô năm nay đừng nghĩ đến việc làm bất cứ nhiệm vụ nào nữa”.
Kim Phi cũng biết điểm yếu của A Bội ở đâu, lạnh lùng uy hiếp.
Không có nhiệm vụ thì không có phần thưởng, chỉ có tiền lương.
A Bội quả nhiên kinh sợ, cong môi nói: “Được rồi được rồi, ta nghe lời ngài là được chứ gì?”
Nói xong cô ấy vẫy tay về phía các cô nương: “Xem ra các cô không có cơ hội rồi, đi theo ta nào”.