Kim Phi cũng nhíu mày.
Trước đây, y biết Trần Cát là người dễ mềm lòng, thích nghe lời hay, bây giờ thấy Tần Trấn nói như vậy, Kim Phi đột nhiên lại nghĩ tới một đứa trẻ tinh nghịch.
Trần Cát vốn là hoàng đế, bình thường quan văn võ trong triều đương nhiên sẽ chỉ nói những lời hay ý đẹp làm ông ta vui vẻ, bây giờ văn võ bá quan đột nhiên đoàn kết lại làm trái ý ông ta, yêu cầu trừng trị nghiêm khắc Cửu công chúa, hoàng đế đương nhiên sẽ mất hứng.
Nhưng dù có mất hứng đến mấy, dù muốn tru di cửu tộc nhà ai cũng không nên nói như vậy trước mặt mọi người chứ.
Đây không phải ép đám quyền quý tạo phản sao?
Gặp phải cha vợ như này, Kim Phi một lời khó nói hết.
Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại có một trận ồn ào ngoài cổng tiểu viện.
Nhân viên hộ tống chiến đấu với cấm quân trước đó đứng thành hàng tràn vào tiểu viện.
Thấy trong sân toàn người mặc áo đen, tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống bị dọa sợ hết hồn.
Đến khi thấy Kim Phi đang đứng trong gian nhà chính, tiểu đoàn trưởng mới thở phào một hơi, nhanh chóng chạy tới:
“Tào Đông ở tiểu đoàn Độc Lập của kinh thành, bẩm báo tiên sinh!”
Trước đây tiêu cục Trấn Viễn chỉ có tổng cộng bốn tiểu đoàn, sau này, quy mô của tiêu cục không ngừng mở rộng, lại lập ra thêm ba tiểu đoàn nữa.
Tào Đông chính là một trong số những tiểu đoàn trưởng mới nhậm chức.
“Tào tiểu đoàn trường, vất vả rồi, các huynh đệ có ai bị thương không?” Kim Phi hỏi.
“Có hai người cầm khiên bị đâm vào cánh tay, không có ai chết hay bị thương nặng cả!” Tiểu đoàn trưởng đáp.
“Sắp xếp xong cho cấm quân tù binh chưa?” Cửu công chúa lại hỏi.
“Trói ở bên lề đường rồi, bây giờ không biết đã thoát chưa?”
Trước đây, tiểu đoàn trưởng rất lo cho Kim Phi, tước vũ khí của cấm quân xong, anh ta cũng không làm khó bọn họ, chỉ sai người trói cấm quân lại, sau đó dẫn nhân viên hộ tống tới đây.
“Vậy thì không cần quan tâm tới bọn họ nữa.” Kim Phi hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu huynh đệ ở kinh thành?”
“Ở kinh thành có tổng cộng ba trăm sáu mươi ba người, ta để một nhóm ở lại trông nhà, còn lại ba trăm lẻ một người đều dẫn tới đây rồi!” Tào Đông trả lời.
Xung quanh kinh thành tổng cộng có gần hai ngàn nhân viên hộ tống, nhưng để tránh bị quyền quý để mắt tới, đa số đều phân tán tới các khu vực lân cận phối hợp với thương hội quảng bá cho vải Thục.
Trong kinh thành chỉ có hơn ba trăm người.
“Tần đô thống, có bao nhiêu người phong tỏa hoàng cung?” Kim Phi quay đầu nhìn Tần Trấn.
“Số lượng cụ thể không lộ ra ngoài, nhưng ít nhất là hơn hai ngàn người!” Tần Trấn đáp.
“Chúng ta chỉ có ba trăm người, cứ vậy mà tấn công chắc chắn là không được.” Kim Phi suy nghĩ một lát: “Bây giờ chỉ có thể dựa vào khinh khí cầu.”
Vừa dứt lời, Lão Ưng đã chạy tới xin chỉ thị: “Tiên sinh, đã chuẩn bị xong rồi, tiếp theo phải làm gì?”
Kim Phi không trả lời, mà quay đầu nhìn Cửu công chúa.
“Tới hoàng cung.”
Cửu công chúa gằn giọng.
Cửu công chúa từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy ngồi khinh khí cầu nhìn xuống trời đêm ở kinh thành.
Đáng tiếc là bây giờ cô ấy không có tâm trạng ngắm phong cảnh, mà đang cau mày cầm ống nhòm, nhìn xuyên qua khe hở trên màn vải về phía hướng của hoàng cung.
“Tiên sinh, chúng ta may mắn đấy, hoàng cung vừa vặn ở cuối hướng gió, chúng ta sẽ đến đó nhanh thôi.”
Lão Ưng vừa thêm dầu vào lò vừa nói: “Nhưng có phải chúng ta mang theo quá ít người không?”
“Không còn cách nào khác, chuyện xảy ra quá đột ngột.”