Trần An Tiệp biết nếu Lý Lăng Duệ đã chủ động tìm mình thì có nghĩa Lý Lăng Duệ đã nhận được tin tình báo chính xác, hơn nữa cũng đã có quyết định rồi.
Còn về việc đó là quyết định gì thì Trần An Tiệp đã phần nào chắc chắn.
Vì Đảng Hạng cũng giống như tiểu triều đường Tần vương, cũng không có đường lui.
Quả nhiên, sau khi Lý Lăng Duệ nhìn thấy Trần An Tiệp thì câu đầu tiên mà hắn nói là: “Lúc nào thì ngươi chuẩn bị ra tay?”
“Đương nhiên là càng nhanh cành tốt!” Trần An Tiệp trả lời: “Nếu Vương gia đồng ý cùng nhau vây đánh Kim Phi thì ta sẽ xuất phát trong đêm, trở về núi Ô Đầu, dẫn binh mã thẳng tiến đến kênh Hoàng Đồng!
Vương gia có thể phái người đi cùng ta, đợi sau khi xác nhận hành động của ta thì hành động!”
Lời bảo đảm này có thể nói là rất thành tâm rồi, Lý Lăng Duệ gật đầu nói: “Được! Sau khi các ngươi xuất phát, bổn vương cũng xuất phát!”
“Vương gia thật nhanh gọn!” Trần An Tiệp mỉm cười chắp tay, sau đó nói: “Nhưng chỗ ta không có Hải Đông Thanh nữa, lỡ như Kim Phi phái phi thuyền và khinh khí cầu oanh tạc, sợ rằng toàn quân đã bị tiêu diệt trước khi chúng ta đến kênh Hoàng Đồng, vì vậy ta muốn xin Vương gia giúp đỡ, mượn mấy con chim ưng!”
Lý Lăng Duệ nghe vậy thì không khỏi cau mày.
Mặc dù Đảng Hạng cũng có thói quen thuần hóa chim ưng để tấn công như Đông Man, nhưng loài chim dữ có thể tấn công khinh khí cầu như Hải Đông Thanh thì không phải ở đâu cũng có.
Chim ưng toàn quân chinh chiến phía Nam mang theo cũng có hạn, nếu cho Trần An Tiệp mượn mấy con thì khi Kim Phi đánh đến, số chim ưng ở chỗ mình không đủ dùng thì phải làm thế nào?
Nhưng nếu không cho Trần An Tiệp mượn, lỡ như Kim Phi phái phi thuyền đến oanh tạc quân Tần vương, thì quân Tần vương phải ngăn cản như thế nào?
Quân Tần Vương vốn là binh lính ẻo lả kỷ luật lộn xộn, bây giờ vừa mới bị thua trận, Trần An Tiệp có thể tập hợp được đội ngũ, đã được xem là kỳ tích rồi, nếu như lại bị phi thuyền oanh tạc, sợ rằng mọi người đều chạy hết.
Đến lúc đó, nếu Kim Phi chạy từ phía Nam, hắn đánh trận ở phía Bắc thì có ích gì chứ?
Sau khi suy nghĩ mấy phút, Lý Lăng Duệ mới nói: “Không thể trực tiếp cho ngươi mượn chim ưng được, như vậy đi, nếu ngươi phát hiện thấy phi thuyền thì hãy đốt khói báo động, bổn vương nhìn thấy khói báo động sẽ lập tức phái chim ưng qua đó, ngươi thấy thế nào?”
Thật ra Trần An Tiệp cũng biết để Lý Lăng Duệ cho hắn mượn chim ưng là điều không thể, chẳng qua vừa rồi chỉ là thử đề nghị thôi, hắn rất hài lòng với kết quả này.
Nhưng hắn lại tỏ ra vẻ khó xử: “Vương gia không cho ta mượn chim ưng ta cũng không miễn cưỡng nhưng có thể cho ta mượn hai người thuần hóa chim ưng được không?”
“Ngươi muốn thuần hóa chim ưng sao?” Lý Lăng Duệ nói: “Nếu như là vậy, bổn vương khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý định này đi, việc thuần hóa chim ưng cần phải có thời gian, cho dù bây giờ ngươi đã có sẵn chim ưng thì chắc chắn cũng không thuần hóa kịp.”
“Không.” Trần An Tiệp lắc đầu: “Ta mượn người thuần hóa chim ưng không phải để thuần hóa chim ưng mà để đối phó với phi thuyền!”
“Đối phó với phi thuyền ư?” vẻ mặt Lý Lăng Duệ đầy nghi hoặc.
“Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, sỡ dĩ khinh khí cầu có thể làm hại chim ưng là vì nó đã tính toán được tốc độ bay của chim ưng, sau đó sẽ đốt thuốc nổ, nếu như vậy, đến đến lúc chim ưng đến gần, thuốc nổ cũng vừa vặn nổ tung!”
Trần An Tiệp giải thích: “Nếu có người thuần hóa chim ưng ở hiện trường để chỉ huy thì đợi đến lúc sắp đến gần khinh khí cầu sẽ gọi chim ưng quay về, như vậy có thể tránh khỏi việc chim ưng bị nổ chết hay là bị thương!”
Thực ra Lý Lăng Duệ đã có ý định dùng một con chim ưng đổi lấy một khinh khí cầu, nghe Trần An Tiệp giải thích như vậy thì không khỏi gật đầu: “Vậy bổn vương sẽ sắp xếp hai người thuần hóa chim ưng cho ngươi!”
“Đa ta Lục vương gia!” Trần An Tiệp nghe vậy thì vui sướng trong lòng.
Thực ra lần trước khi khinh khí cầu đến, cho dù hắn đã biết điều này nhưng người thuần hóa chim ưng Đông Man phản ứng quá chậm, nếu không thì có khả năng chim ưng sẽ không bị thương rồi.
“Bổn vương có thể cho ngươi mượn người thuần hóa chim ưng, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta một yêu cầu!”
“Mời Lục vương gia nói!”
“Bổn vương nghe nói Trần Văn Nhi đang tập hợp đại quân ở Xuyên Thục, đang tập hợp về phía đất Tần, bổn vương yêu cầu các ngươi cần phải ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ không thể đến kênh Hoàng Đồng tiếp viện cho Kim Phi!” Lý Lăng Duệ nói.
Giữa các thế lực thì việc gài gián điệp nhau là chuyện bình thường, Lý Lăng Duệ phụ trách chinh chiến phía Nam đến Đại Khang, nếu ngay cả việc Cửu công chúa cưỡng chế chiêu binh, điều động binh mã quy mô lớn mà cũng không biết thì rất kỳ lạ.
Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lục vương gia yên tâm, phụ hoàng ta vẫn luôn để ý Trần Văn Nhi, sớm đã tập trung người và ngựa xong rồi, binh mã Xuyên Thục tuyệt đối không thể nào vượt qua Đại Tản Quan!”
“Hi vọng các ngươi nói được làm được!” Lý Lăng Duệ hừ lạnh.
Hắn không chỉ gài gián điệp ở Xuyên Thục, mà ở đất Tần cũng có, biết Trần An Tiệp không nói dối, gần đây Tần vương quả thực đang tập trung người tiếp cận Đại Tản Quan.
Vừa rồi chẳng qua chỉ là cảm thấy không thể tùy ý đồng ý yêu cầu của Trần An Tiệp như vậy được, nên đã thuận miệng nhắc một câu mà thôi.
“Lục vương gia, ngài yên tâm đi, nếu Kim Phi sống sót trở về Xuyên Thục thì hắn sẽ báo thù đất Tần bọn ta trước tiên, vì vậy lần này bọn ta chắc chắn sẽ liều mình đánh trận!” Trần An Tiệp rất chân thành nói.
Đất Tần và đất Xuyên ở cạnh nhau, lại là kho lương thực nổi tiếng, quả thực là mục tiêu đầu tiên của Kim Phi và Cửu công chúa.
Nếu không phải người Đông Man đột nhiên lấy Hải Đông Thanh ra thì e rằng hiện tại hơn nửa đất Tần đã rơi vào tay Kim Phi rồi.
“Nếu các ngươi biết sớm hơn một chút thì núi Ô Đầu cũng không đến nổi bị người ta làm nổ!” Lý Lăng Duệ hừ một tiếng, quay người nhìn người phụ trách tình báo: “Sắp xếp hai người thuần hóa chim ưng về núi Ô Đầu với hắn!”
“Vâng!” Người phụ trách tình báo gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Rất nhanh, hai người thuần hóa chim ưng đã đi đến cùng người phụ trách tình báo.
“Lục vương gia, việc này không nên chậm trễ, ta xin cáo từ!”
Trần An Tiệp chắp tay với Lý Lăng Duệ: “Hi vọng lần sau chúng ta gặp mặt là ở kênh Hoàng Đồng!”
“Chắc chắn rồi!” Lý Lăng Duệ còn đáp lại: “Đại thắng!”
“Đại thắng!” Trần An Tiếp chắp tay lần nữa, sau đó đưa người thuần hóa chim ưng rời đi.
Trước khi đến Trần An Tiệp đã đoán được kết quả, Trần An Tiệp dẫn thầy thuần hóa chim về lều trại nghỉ ngơi, đội trưởng đội cận về đã chuẩn bị ngựa chiến xong.
Một đoàn người không kịp ăn cơm tối đã bắt đầu trở về trong màn đêm tối.
Qua hai đêm một ngày đi đường vòng, cuối cùng Trần An Tiệp cũng đã về núi Ô Đầu.
Lúc này, hầu như binh lính Tần vương bị thương trong vụ nổ trên núi đều bị chết cóng, những người may mắn sống sót đã được cựu chỉ huy tập hợp lại và phân tán nằm trong các sơn động và hẻm núi xung quanh.
Biết được Trần An Tiệp đã về, chỉ huy nhanh chóng dẫn người đến nghênh đón.
“Người bên dưới vẫn thành thật chứ?” vẻ mặt Trần An Tiệp đầy mệt mỏi.
Để nhanh chóng trở về núi Ô Đầu, trên đường đi đều đổi ngựa chứ không đổi người.
Công tử sống trong nhung lụa như Trần An Tiệp đã bao giờ chịu khổ như vậy chứ?
Đi đường liên tục hàng chục giờ, Trần An Tiệp sắp bị ngựa chiến lắc lư đến kiệt sức rồi.
“Thái tử điện hạ yên tâm đi, lương thực đang trong tay chúng ta, ai dám không thành thật chứ?”
Chỉ huy vừa trả lời vừa đặt thanh kiếm xuống đất, để Trần An Tiệp giẫm lên cánh tay hắn để xuống ngựa.