Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng Vũ Dương à, thế lực ở đằng sau đám người này quá lớn, một khi tin tức truyền đến kinh đô, bệ hạ sẽ lâm vào thế khó”.

Khánh Hâm Nghiêu tiếp tục khuyên bảo: “Làm gì cũng phải giữ một đường lui để sau này gặp nhau cũng cảm thấy không quá gượng gạo, lương thực chúng ta muốn đã có rồi, vậy tại sao lại giết hết chúng?”

Sao Cửu công chúa lại không hiểu đạo lý mà Khánh Hâm Nghiêu nói chứ.

Thế nên cô ấy lại quay đầu nhìn Kim Phi.

Nhưng Kim Phi vẫn nhìn chằm chằm chén trà, hoàn toàn không có ý đáp lời.

Cửu công chúa thầm thở dài nói: “Hâm Nghiêu ca, thật ra bắt được chúng và chém chúng đều có ý nghĩa như nhau cả, đều là trở mặt với gia tộc đằng sau chúng”.

“Vũ Dương, điện hạ đã nghĩ kỹ rồi à?”, Khánh Hâm Nghiêu hỏi: “Nếu chém nhát đao này thì không thu lại được đâu”.

“Nghĩ kỹ rồi”.

Cửu công chúa cũng là người quyết đoán, sau khi xác nhận Kim Phi đã quyết, giọng điệu trở nên kiên định: “Đã đến lúc để đám gia tộc đó thấy rốt cuộc thiên hạ này là của ai rồi”.

Thấy thế, sắc mặt Khánh Hâm Nghiêu cũng trở nên thận trọng hơn: “Vậy công chúa định khi nào thì hành hình?”

“Hâm Nghiêu ca, vừa rồi huynh đã nhắc ta rồi, phải mau chóng giết đám người này, nếu không đợi thánh chỉ ban xuống, e là không giết được”.

Cửu công chúa quay đầu nhìn bóng mặt trời trong sân: “Thấm Nhi, ngươi đi bảo địa lao chuẩn bị, giờ Ngọ đưa chúng đi”.

“Giờ Ngọ hôm nay sao?”

Khánh Hâm Nghiêu giật mình đứng dậy.

Kim Phi cũng ngẩng đầu lên.

Lúc này đã là giờ Tị, chưa đến một canh giờ nữa là đến giờ Ngọ.

“Nếu Hâm Nghiêu ca có cách khác, huynh cứ theo đó sắp xếp cũng được”.

Giọng điệu Cửu công chúa trở nên lạnh nhạt như thường.

Sắc mặt cũng bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết của đám quyền quý, mà giống như đang nói xem trưa nay ăn gì.

“Ta…”

Khánh Hâm Nghiêu mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.

Bây giờ nhà họ Khánh đang chịu áp lực rất lớn, nếu anh ta lại can thiệp vào quyết định xử tử những kẻ quyền thế này, đám người có thế lực đó sẽ xé xác nhà họ Khánh.

Thế nên sau khi ngồi xuống, Khánh Hâm Nghiêu cũng bắt đầu cúi đầu nhìn chén trà, để mặc Cửu công chúa sắp xếp bảo Thấm Nhi rời đi.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.

Khánh Mộ Lam cảm thấy bức bối, bỗng nhớ đến lời nhắc nhở của Kim Phi ở núi Ngọc Lũy, bèn nói: “À phải rồi tiên sinh, chẳng phải ngài đã nhờ ta nhắc về chuyện bông vải sao?”

“Bông vải?”

Cửu công chúa cũng nương theo hỏi: “Tiên sinh, bông vải là gì?”

“Bông vải là…”

Kim Phi lại nói lại chuyện bông vải cho Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu nghe.

“Nếu Đại Khang ta có được thần vật này, chắc chắn có thể tạo phúc cho rất nhiều người dân”.

Nghe xong, Cửu công chúa mừng rỡ đến mức mặt đỏ ửng: “Tiên sinh, ngài nghĩ mấy lời cao nhân nói có đáng tin không?”

Lúc trước ở làng Tây Hà, Kim Phi từng kể cho cô ấy nghe về khoai tây và ngô, lúc đó Cửu công chúa rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bình tĩnh lại thì cảm thấy không thể tin được.

Vì theo như Kim Phi nói thì mấy thứ đó đều đến từ một cao nhân phiêu du.

Nếu cao nhân đã từng đi đến lục địa cách đây mấy vạn dặm, từng nhìn thấy khoai tây và ngô, tại sao không đưa ít hạt giống về?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK