"Ngươi có nhìn thấy trước mặt ngọn núi Đá Đỏ kia không? Nó ở ngay đó!"
Người trinh sát chỉ vào một ngọn núi lớn màu đỏ nâu cách đó vài dặm: "Dưới chân ngọn núi đó có một cái khe, dẫn đến một hang động lớn, cái hang động đó vô cùng lớn, ngay cả chứa mấy ngàn người cũng không có vấn đề gì!”
Thực ra dọc theo đường đi từ Xuyên Thục đến Đảng Hạng có rất nhiều núi, cũng có rất nhiều nơi thích hợp để phục kích, có một số nơi rất gần với bộ lạc Hắc Vân, nhưng người phụ trách tình báo Đảng Hạng lại không lựa chọn, mà cuối cùng là chọn điểm phục kích tại nơi đây.
Nguyên nhân chính đưa đến quyết định này cũng là vì cái hang động này.
Phạm vi thăm dò trinh sát cũng có hạn, không thể vượt quá quân chủ lực quá lớn.
Thông qua quan sát của trinh sát Đảng Hạng mấy ngày nay, đã xác nhận phạm vi thăm dò trước của trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ là từ ba đến năm dặm.
Nếu có tình huống ngoài ý muốn, khoảng cách này cũng đủ để tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân ứng phó.
Mùa đông trên núi có nhiều sương mù, nếu trinh sát chạy quá xa, cho dù trinh sát phát hiện điều gì bất ngờ rồi bắn ra một mũi tên lệnh, thì các nữ công nhân phía sau cũng chưa chắc đã nhìn thấy.
Núi Đá Đỏ cách kênh Lạc Dương bảy tám dặm, cho dù Kim Phi có sắp xếp trinh sát dò đường trước, phát hiện ra bộ lạc Hắc Vân đang phục kích ở kênh Lạc Dương, đường rút lui của bọn họ cũng sẽ bị đám người Đảng Hạng trốn trong động chặn lại.
Đoạn giữa núi Đá Đỏ và kênh Lạc Dương không phải khe núi thì là núi đá, Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối chiến.
Thủ lĩnh Hắc Vân để lại năm nghìn người để chuẩn bị vào hang động.
“Các trinh sát của Kim Phi sẽ không phát hiện ra hang động này chứ?” A Hùng hỏi các trinh sát của Đảng Hạng.
"Yên tâm đi, cái khe này nằm sau một tảng đá lớn, vô cùng khuất, gần như trong vùng cũng không có ai biết, đến lúc đó chúng ta sẽ chất một số tảng đá ở bên ngoài, trừ khi quân trinh sát của Kim Phi chạy tới dọn đá đi, nếu không thì không thể nào thấy được!"
Trinh sát vỗ ngực đảm bảo: "Nếu không tin thì cứ đi xem là biết."
“Vậy thì đi xem chút đi!”
Chuyện liên quan đến sự sống còn của bộ lạc, thủ lĩnh Hắc Vân cũng rất cẩn thận, ra hiệu cho trinh sát phía tới trước dẫn đường.
Người trinh sát không phàn nàn gì cả mà chỉ dứt khoát nhảy lên ngựa chiến.
Rất nhanh, có mấy người cưỡi ngựa phóng tới chân núi Đá Đỏ, dưới sự dẫn dắt của trinh sát, họ đã đến một góc khuất dưới chân núi.
Đi mãi đến đây, cũng không có ai trong bộ lạc Hắc Vân phát hiện ra điều gì bất thường, A Hùng thấy sắp đến chân núi, không khỏi hỏi: “Không phải ngươi dẫn chúng ta đi vào hang động sao? Đưa chúng ta đến đây làm gì vậy?”
“Cái hang động kia ở đây!"
Người trinh sát nhảy xuống ngựa chiến, đi nhanh vài bước rồi biến mất sau một tảng đá.
Thủ lĩnh Hắc Vân cũng nhanh chóng dẫn mọi người đi theo mình, sau đó phát hiện phía sau tảng đá thực sự có một cái khe.
Quả nhiên, đúng như người trinh sát đã nói, vết nứt này quá khuất, trừ khi tự mình đi ra sau tảng đá thì thật sự không thể nào tìm ra được.
Cái khe không quá lớn cũng không quá nhỏ, có thể chứa bốn năm người đứng sóng vai, đi xuống dưới vết nứt mấy chục bước sẽ đến một chỗ trong hang động.
Bởi vì thiếu ánh sáng nên hang động rất tối, nhưng có thể nhìn thấy diện tích vô cùng rộng, quả thực có thể chứa được rất nhiều người.
"Chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn và nước uống trước, các ngươi trốn ở đây tám - mười ngày cũng không vấn đề gì."
Người trinh sát vừa nói vừa bước vào hang động, lấy một ngọn đuốc trên tường thắp sáng.
Hắn cầm đuốc bước gần trăm bước vào bên trong và đốt một đống lửa trại.
Bây giờ toàn bộ hang động này đã được chiếu sáng.
"Ha ha ha, có cái động này thì Kim Phi chết chắc rồi!"