DÙ để đảm bảo an toàn, thuyền hơi nước đã giảm chậm tốc độ, nhưng nhanh hơn so với thuyền chở hàng xuôi dòng không có động lực.
Khoảng chừng một đêm, thuyền hơi nước đã lái ra khỏi địa bàn của sở vương, tiến vào địa bàn của Tương vương.
Tương vương tưởng rằng phải mấy ngày sau Kim Phi mới có thể tới nên hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Dù Tương vương đã thiết lập trạm kiểm soát ở Trường Giang, có thể tạm thời gây khó khăn cho thương nhân và ngư dân bình thường, nhưng đối với Kim Phi thì đó chỉ là trò đùa trẻ con.
Không sử dụng khinh khí cầu, Thiết Chùy lái thuyền cứu sinh, chỉ cần dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đã có thể thoát khỏi trạm kiểm soát.
Khi Tương vương nhận được tin từ trạm kiểm soát, Kim Phi đã sớm xông vào thủ phủ của ông ta rồi.
Tương vương lại phái người từng bước một vơ vét thuyền cá đã không còn kịp nữa rồi.
Xế chiều hôm đó, thuyền hơi nước của Kim Phi đã thoát khỏi phạm vi thế lực của ông ta.
Xuyên Thục là địa bàn của Kim Phi và nhà họ Khánh, cũng là đại bản doanh của nhân viên hộ tống, những khu vực tiếp giáp với Xuyên Thục cũng không
có chư hầu quyền quý dám xưng vương, thế nên ở khu vực vài trăm dặm giữa Xuyên Thục và địa bàn của Tương vương, thế lực vồ cùng hồn loạn.
Có thổ phỉ chiếm núi xưng vương, cũng có hào thân xưng bá một phe, còn có quan viên dẫn binh phủ bao vây đất đai… Tóm lại là vô cùng hồn loạn, không có người thống nhất thực lực của tất cả địa bàn, cũng không có can đảm vơ vét thuyền câu trên quy mô lớn, ngăn cản Kim Phi.
Trên sông cũng có một số trạm kiểm soát, nhưng khi thấy được lá cờ của thuyền hơi nước từ phía xa, cũng tự động nhường đường.
Chạy trong thủy vực này một ngày một đêm, phía bên trái của thuyền hơi nước đã xuất hiện một ngọn đồi nhỏ cao hơn một trăm thước.
“Thiên Tâm tỷ tỷ mau nhìn xem, đó là núi Linh Hầu, qua ngọn núi đó là đến Xuyên Thục rồi!”
Đường Tiểu Bắc ôm cánh tay Bắc Thiên Tâm, đỏ mắt nói: “Cuối cùng cũng về rồi!”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng về rồi!”
Trong lòng Kim Phi cũng vô cùng xúc động.
Qua núi Linh Hầu là đã tiến vào địa giới Du Châu.
Du Châu ở kiếp này thuộc địa bàn Xuyên Thục.
Đến Du Châu thì khác nào đến địa bàn của mình.
Thuyền hơi nước lại đi về phía trước năm sáu dặm nữa, Kim Phi thấy trên đỉnh núi xa xa có một cột khói đen đang bốc lên.
“Tướng công, là mũi tên lệnh của tiêu cục chúng ta!” Đường Tiếu Bắc cũng thấy cột khói màu đen.
Sau khi sản xuất một số lượng lớn thuốc nổ, Kim Phi đã tiến hành thăng cấp mũi tên lệnh.
Thật ra thăng cấp cũng rất đơn giản, chỉ là cho vào thêm một chút thuốc nổ đặc chế mà thôi.
Trước khi cải tạo, mũi tên lệnh chỉ có thế phát ra âm thanh, đứng xa chưa chắc đã nghe thây, mà khi thêm thuốc nổ, mũi tên lệnh không chỉ có thể phát ra âm thanh, ban đêm cũng có thể phát sáng, ban ngày thì tạo thành khói đen.
Vậy thì chiến hữu cách xa mấy trăm dặm không nghe được âm thanh của mũi tên lệnh cũng có thể thấy.
Phát hiện tín hiệu ở mâỳ phía, Kim Phi vội vàng giơ ống nhòm lên nhìn về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, hai nhân viên hộ tống đang đứng trên đá nhìn xuống xung quanh, một người trong số đó còn quơ quơ lá cờ.
“Bọn họ đánh cờ hiệu truyền tin, có phải muốn bảo chúng ta nói rõ thân phận không?”
Đường Tiểu Bắc buồng ống nhòm xuống, quay đầu nhìn lá cờ đen của tiêu cục trên cột buồm: “Chúng ta không phải đang treo cờ sao?”
“Chắc là bọn họ chưa từng thấy thuyền hơi nước, sợ có người giả mạo!”
Lúc này Kim Phi hơi kích động, vẫy tay hồ to nói:
“Phóng pháo hiệu đi, bảo bọn họ là Kim Phi trở về rồi!”
Ầm!
Một tia pháo hiệu nổ tung trên không trung, tạo thành một đường viền hình khiên màu đen.
“Khiên đen! Pháo hiệu khiên đen! Là tiên sinh trở về! Là tiên sinh trở về!”
Trên đỉnh núi, hai nhân viên hộ tống kích động huơ tay múa chân!
“Ngươi canh chừng ở đây, ta đi nói với Mộ Lam tiếu thư!”
Một nhân viên hộ tống trong đó quay đầu chạy xuống núi.
Trong sườn núi có một sơn động, A Mai xách hắc đao, cảnh giác đứng ở cửa sơn động.
Thấy nhân viên hộ tống chạy tới, giơ hắc đao ý bảo nhân viên hộ tống đứng lại.
“A Mai cô nương, tiên sinh trở về rồi!”
Nhân viên hộ tống hét vào trong sơn động: “Mộ Lam tiếu thư, tiên sinh trở lại rồi!”
Ước chừng mấy giây sau, Khánh Mộ Lam khập khiễng chạy ra từ trong sơn động, xông tới trước mặt nhân viên hộ tống, hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
“Ta nói là, tiên sinh trở về rồi!!” Nhân viên hộ tống nói lại lần nữa.
‘Chắc chắn chưa?” Khánh Mộ Lam nhìn chằm
chằm nhân viên hộ tống.
‘Trên thuyền có gắn cờ đen, còn thả pháo hiệu khiên đen, trừ tiên sinh ra thì còn có thể là ai?” Nhân viên hộ tống trả lời.
“Nói vậy thì, tiên sinh đã thật sự trở lại fôi sao?”
Ánh mắt Khánh Mộ Lam đột nhiên đỏ hoe, nhảy lò cò xuống đỉnh núi.
Người khác muốn làm giả cờ đen chỉ cần tìm người thêu một mặt là được, nhưng ngoại trừ Kim Phi, trước mắt ở Đại Khang không có ai có thể làm ra thuốc nổ, muốn ngụy tạo pháo hiệu cũng không thể, chứ đừng nhắc tới pháo hiệu có hoa văn.
“Tiểu thư người chạy chậm một chút, núi này dốc lắm, đừng để bị ngã!”
A Mai vội vàng đuổi theo.
Khánh Mộ Lam bị thương ở chân, chạy không nhanh, rất mau đã bị A Mai đuổi kịp.
“Tiểu thư, để ta cõng người?” A Mai hỏi.
Nếu là bình thường, với tính cách của Khánh Mộ Lam, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lúc này cô âỳ không hề do dự và nhoài người tới lưng A Mai.
Với khí lực của A Mai, cõng Khánh Mộ Lam cũng rất dễ dàng, tốc độ cũng không giảm xuống bao nhiêu, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống đỉnh núi.
Leo lên đá, Khánh Mộ Lam thấy một làn khói trắng phun ra từ chiếc thuyền trên dòng sông đang
nhanh chóng lái tới.
Phía trước của thuyền lớn còn có một chiếc thuyền nhỏ đi nhanh hơn.
“Đây là thuyền gì thê’ làm sao có thế chạy nhanh như vậy?”
A Mai là người ít nói, nhưng thấy thuyền hơi nước vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Nhất định là tiên sinh mới chế tạo ra!”
Khánh Mộ Lam vừa nói vừa móc ống nhòm trong ngực ra.
Ban đầu, Cửu công chúa rời khỏi Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam đã theo dõi và cố gắng hết sức để “mượn” nó từ trong tay cửu công chúa.
“Là tiên sinh, còn có Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm!” Khánh Mộ Lam kích động hô lên: “Thật sự là bọn họ!”
Dù cô ấy đã nhận được tin Kim Phi vẫn còn sống, nhưng mãi cho đến lúc thấy người thật, gánh nặng trong lòng cô ấy mới hoàn toàn được buông bỏ.
“Các người đánh cờ hiệu truyền tin cho tiên sinh, bảo y đậu thuyền chờ một lát, ta muốn gặp y!”
Khánh Mộ Lam khôi phục tâm trạng, nói với nhân viên hộ tống: “Ngoài ra phải truyền tin cho cửu điện hạ, báo với cô ấy là tiên sinh trở về rồi!”
Nói xong cồ ấy còn khồng quên nhắc: “Nhớ dùng tiếng lóng!”
“Rõ!”
Nhân viên hộ tống gật đầu, quơ quơ lá cờ.
“A Mai, mau cõng ta xuống núi!”
Khánh Mộ Lam vỗ bả vai A Mai.
A Mai biết Khánh Mộ Lam nóng lòng, thi triển thân pháp bay vút xuống núi.
Thật ra không cần nhân viên hộ tống đánh cờ hiệu truyền tin, Kim Phi đã hạ lệnh cho thuyền lớn cập bờ.
Rời đi lâu như vậy, y cũng muốn biết làng hiện tại thế nào.
Nhân viên hộ tống đang đốt nồi hơi nhận được lệnh, nhanh chóng dừng thêm mồi, đồng thời bắt đầu giảm áp.
Buồm ở hai bên khoang thuyền cũng từ từ giương ra, giảm tốc độ lại.
Cứ như vậy, thuyền lớn trôi thêm mâỳtrăm thước nữa mới dừng lại.
Thuyền lớn vừa mới dừng hẳn, Kim Phi đã thấy A Mai cõng Khánh Mộ Lam ra khỏi đường núi.
“Các cô ấy không ở Tây Xuyên, chạy tới đây làm gì?”
Trong lòng Kim Phi đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành.
Nước ven bờ khá nông, thuyền lớn không thể nào tới gần, dừng ở lòng sông, Kim Phi vội vàng ra lệnh cho Thiết Chùy tới đón Khánh Mộ Lam và A Mai.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam, thấy thuyền hơi nước, chuyện đầu tiên sau khi gặp chắc chắn là phải hỏi về nó, nhưng lần này Khánh Mộ Lam hoàn toàn không hỏi về máy hơi nước, lên thuyền thấy Kim Phi, nước mắt cô ấy lập tức rơi xuống.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK